Mãn Bàn Giai Thâu (Ngoại Truyện Gấm Rách)

Chương 3 :

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


Chị suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Nếu đã quyết định ra tay, thì mời Giản Tử Tuấn dùng cơm đi."



Anh đáp: "Ông ta ra giá rất cao, chúng ta không nhất thiết cần ông ta viện trợ."



"Bởi vì ông ta hiểu rõ, làm thế nào mới có thể giáng cho Dịch Chí Duy một kích trí mạng. Nếu ông ta rao giá lên trời, chúng ta có thể mặc cả. Miễn là giá tiền hợp lý, sao lại không làm?"



Hẹn Giản Tử Tuấn ở câu lạc bộ thể thao, Triệu Thừa Hiên cố ý dậy sớm, chạy tới sân golf. Đặt bàn ăn trên sân thượng, khách hàng rất ít, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, Giản Tử Tuấn đến muộn.



Sân thượng đối diện với sân golf, đột nhiên trông thấy một khoảng lớn xanh biếc mềm mại nhấp nhô, khiến con người ta vui vẻ thoải mái. Mỗi một vùng cây cỏ mềm mại tươi mới nhú lên, còn lập loè những hạt sương sớm mát rượi. Các nhân viên mặc đồng phục màu trắng, chạy theo tốc độ khách hàng, giống như cái đuôi trắng toát của chim bồ câu, lác đác phân tán tứ phía giữa cây cỏ sườn núi xanh biếc.



Bởi vì đến sân bóng, nên cũng thay đổi trang phục thể thao, nhưng không có ý nghĩ muốn chơi thử một lần, anh thực sự không thích loại vận động này, còn chị cả lại đánh bóng cực kì tốt. Sau khi công ty bắt đầu triển khai hoạt động, tình trạng cũng khá tốt, ở nước Mỹ anh thường đi theo chị cả chơi bóng, thật ra loại vận động này rất thích hợp với chị cả, núi xanh nước biếc, không khí trong lành, nhịp điệu cũng không phải rất nhanh. Thỉnh thoảng anh cũng hẹn khách hàng tới chơi golf, nhưng các cuộc hẹn này đều theo quy luật thương nghiệp. Nếu rảnh rỗi muốn thả lỏng thì anh thích tới Nam Thái Bình Dương, lặn xuống nước hoặc chèo thuyền, tay nghề của anh đều là hạng nhất. Chỉ là chẳng hiểu sao chị cả không thích anh chơi những trò này — Có lần anh một mình tới đảo Great Barrier Reef nghỉ ngơi, khi anh lặn xuống đáy biển thì bình dưỡng khí có vấn đề, suýt nữa thì mất mạng, đó là lí do hù dọa chị cả, khiến chị từ lúc ấy đến giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.



Khúc cong kéo dài dưới sườn núi đột nhiên vang lên tiếng động ầm ĩ, đánh tan bầu không khí yên lặng sáng sớm, vài tên nhân viên tụ tập cách đó không xa, không biết xảy ra chuyện gì, nhân viên đầu đầy mồ hôi, chạy lên sân thượng kêu gào: "Mau tới hỗ trợ, có khách hàng ngất xỉu." Anh ta thật ra đang gọi đồng nghiệp, nhưng chẳng hiểu sao, Thừa Hiên lại không tự chủ đứng lên, đi xuống dưới sân bóng xem xảy ra chuyện gì.



Vì bình thường đều mạo hiểm bên ngoài, nên kinh nghiệm cấp cứu của anh rất phong phú. Nhìn thấy mọi người xúm lại, anh lập tức nói: "Tản ra, để ông ta hít thở không khí trong lành." Người nọ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, anh thò tay cởi ra cúc cổ áo của người nọ, sờ vào động mạch.



Là bệnh tim. Theo trực giác anh nhận định, nhanh chóng ấn vào hai bên tim phổi để người nọ hồi sức, cố gắng nén, không ngẩng đầu lên mà ra lệnh: "Mau lấy điện thoại gọi cấp cứu."



Có nhân viên phi như bay đi, bác sĩ y tế ở câu lạc bộ chạy tới, thế chỗ anh ấn vào tim phổi người bệnh, vội vàng gầm nhẹ: "Mau đi tìm thuốc, Dịch tiên sinh nhất định bên người có mang theo thuốc."



Dịch tiên sinh?
Có vẻ ngày hôm nay trời sẽ mưa, anh mơ hồ nghĩ đến, thời tiết sáng sớm vẫn là nắng ráo thì tốt hơn.



Tai họa không thể nào đoán trước được.



Nghĩ lại về cơ thể Dịch Chí Duy, ông ta phát bệnh ngày càng nhiều, lần cuối cùng ông ta nhập viện đã là nửa năm trước đây. Khi đó trùng hợp gặp phải một tập đoàn tài chính uy tín nổi danh đang có nguy cơ khủng hoảng, Dịch Chí Duy liên tiếp gặp nạn phát bệnh phải nhập viện, thị trường tài chính bị đả kích trầm trọng, thiếu chút nữa dẫn đến thị trường chứng khoán sụp đổ. Lần này ông ta lại đột nhiên ngất xỉu trên sân bóng, có thể thấy được trong những bản báo cáo sức khỏe kia, cũng không phải là cường điệu.



Không biết bác sĩ có thể đề nghị ông ta về hưu điều dưỡng không.



Có đề nghị ông ta cũng sẽ không nghe, anh hiểu rõ ông, như anh hiểu chính mình. Đã từng để tâm hao tốn sức lực tìm hiểu ông lâu đến thế, tính tình ông ta thế nào cũng hiểu được đôi chút. Độc đoán, lộng quyền, bởi vì điều kiện vượt trội, cho nên với bản thân và người khác yêu cầu cực kì hà khắc. Một tay ông ta sáng lập ra thương nghiệp truyền kỳ, làm sao có khả năng vứt bỏ quyền hành, một lòng an tâm dưỡng lão?



So với mạng sống của ông còn khó khăn hơn.



Con người này, sẽ không thừa nhận mình già, sẽ không khuất phục bệnh tật, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận thất bại.



Nhớ đến chị cả, khi nhắc tới ông, giọng điệu của chị bao giờ cũng nhàn nhạt: "Ông ta đối với vật sở hữu gì cũng luôn tính toán được ngay, huống chi là Đông Cù."



Cho nên, anh nhất định có thể làm được.



Thương trường như chiến trường, càng giống một trận cờ, người nào đó không để tâm, an tĩnh như nước, không tranh không giành, đó là người chơi cờ giỏi.