Màn Đêm Cuồng Loạn
Chương 8 : Thiên đường điên loạn
Ngày đăng: 12:18 18/04/20
Tịch không quen, anh không phải chưa từng thấy Tu mị hoặc như vậy. Cậu làm anh hồi tưởng đến lần trước khi anh cùng anh trai giúp cậu ‘hạ hỏa’. Vì cố níu kéo lý trí trong đến tận bây giờ khi cậu ở nằm trong lòng hai người đàn ông cậu yêu. Cậu thả trôi cái gọi là lý trí ấy đi, ở bên họ cậu rất an toàn nên cậu để mặc thân xác mình dụ dỗ họ ( Xích: sao không nói luôn là ngươi dụ dỗ hai tên kia luôn đi >_<). Cậu cảm nhận được vị đạo của hai người họ, đồng mùi bạc hà mát mẻ làm cậu động tình không thôi. Cả người vặn vẹo không thôi, ngồi trong lòng của Hàn Tịch, bộ vị nào đó của người đàn ông cứng rắn đâm vào mông cậu.
Hai tay run rẩy ôm lấy cổ của Hàn Tịch. Đôi môi run rẩy hà từng hơi thở nóng bỏng vào vành tai Hàn Tịch. Minh Tu lí nhí nói:
_Ôm..ôm tôi…. – ngón tay cậu cố níu lấy phần da sau gáy anh – nóng…..ngứa….a…ưm…..giúp…..tôi……..a…………
Quả thực là điên người. Trong khi cả anh và Triệt lo lắng cậu bị làm sao thì cậu lại chủ động dụ dỗ anh. Cậu thật là đáng sợ, cậu ôm cổ Tịch. Đôi tay run rẩy nắm lấy vai anh, hạ thân cậu cọ xát vào đũng quần anh, làm côn th*t anh cứng dần. Tại sao Tu có thể hư hỏng đến vậy? ( Xích: tự hứa với lòng, lần sau không chơi mấy màn xuân dược nữa >_<) Nhưng anh đã không còn thời gian để suy nghĩ bởi Tu đã đưa môi lên cắn mạnh vào môi anh, đầu lưỡi cậu liếm láp môi anh. Đôi mắt cậu mang ý cười thật. Ánh mắt này khiến Tịch sững sờ, rất giống cô bé đó. Giống như người mà anh cùng Triệt rất thích hồi nhỏ ( Xích: * cáu* * đập* đồ mắt đui mù, người ta rõ ràng là con trai mà cứ tưởng đi đâu thế). Đôi mắt ngập tràn lệ nhưng vẫn vương lại trong mắt một nét long lanh chiếm hết những mảnh còn lại trong trái tim người đối diện. Cười thật nhiều, lệ vẫn rơi tràn khỏi khóe mắt cậu. Cậu rất thích họ. Cậu rất yêu họ.
_ Tôi…yêu…..yêu anh….- đôi tay run rẩy chĩa thẳng vào lồng ngực của Tịch. Tại nơi đó, trái tim của anh nhưng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh. Tim chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc và vô tình lãng quên cơn tức giận đến sôi máu nào đó khi biết nữ nhân có đính ước với anh hai giả thủ động bắt cóc cậu. Không còn nữa cái cảm giác giận dữ muốn cuốn phăng hết tất cả. Nâng cằm cậu lên, đặt lên đó một nụ hôn đầy sau mê. Dìu dắt đầu lưỡi trúc trắc của cậu. Cuốn tâm trí cậu vào dòng lũ mê muội. Hai tay Tịch giữ chặt gáy cậu. Bỗng có một đôi tay ôm lấy eo cậu. Lực thật mạnh nhưng muốn siết gãy eo cậu nhưng cậu lại cảm thấy thích. Cả người run lên phấn kích. Cậu cùng chơi đùa với lưỡi của Tịch nhưng thân thể vẫn hét gào dục vọng. Cậu chẳng phải đợi lâu khi ngay lúc đó đôi bàn tay mạnh mẽ luồng vào trong áo cậu và đưa lên đến đầu ngực cậu nhéo mạnh một cái. Cậu mình cắn vào lưỡi Tịch. Một mùi vị tanh nồng càng làm nụ hôn của cậu với Tịch trở nên cuồng say. Trong khi đó, đôi bàn tay kia vừa an ủi đầu nhũ đã sưng dỏ của cậu và dần đi xuống dưới khố hạ đang bị nhốt chặt trong lớp quần mỏng cậu đang mặc. Nhẹ nhàng, cậu đã đã trở nên trần trụi trước mặt hai người đàn ông, hai người mà cậu coi trọng nhất (sư phụ Tu: ngươi dám…???, Xích: * vỗ vai* thôi đi, ta là mẹ bọn nhỏ mà còn bị bỏ xó nói chi đến ông). Cậu đỏ mặt áp vào ngực Triệt. trái tim Triệt đập thật mạnh giống cậu vậy. Một bàn tay khác áp cậu lên một lồng ngực nóng cháy, và trái tim bên trong lồng ngực đó cũng nhảy một vũ điệu tình yêu dạo dực như cậu. Nhắm lại đôi mắt, cậu run rẩy:
_ Giúp… em….a…nóng……ưm …thật ngứa……..ân- đặt hai bàn tay của hai người nào đó đang bị động tác cậu làm cho máu chảy ngược xuống dưới như muốn điên lên- Thật khó chịu……ân….. giúp em……a…….
Cậu bất chấp tất cả, trong bóng tối của cái xe hơi sang trọng nhưng giờ đây thế nào mà cả ba đều cảm thấy thật chật. Xe bắt đầu chạy chậm lại. Và bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng nói:
_ Nhị vị thiếu gia đã đến nơi- chất giọng lạnh lùng mang theo chút gì đó quá chừng khô khan cắt đứt động tác của hai con cầm thú chuẩn bị lột xác. Hàn Triệt cất tiếng khàn đặc ra lệnh:
_Cậu lui đi
_ Tôi muốn cậu rời xa Hàn Tịch – giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, nó thu hút cậu – cho tôi một cái giá, bao nhiêu cũng được. Miễn là cậu rời xa anh ấy
Cậu biết mà, Tu cười khổ. Nhưng nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Thật xứng với Tịch, cậu với họ chỉ thoáng qua, cậu biết chứ. Cậu không phải định mệnh của họ, chỉ là một nét thoáng qua trong cuộc đời tuyệt vời của họ. Và đối với cậu thì đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất cậu sẽ không bao giờ quên nổi. Cho dù cậu là một dấu chấm nhỏ nhoi giữa cuộc đời họ. Cậu nhẹ trả lời:
_ Tôi không cần tiền, nếu họ không cần tôi nữa thì tôi sẽ ra đi, rời khỏi cuộc sống của họ.. – cậu nói xong rời khỏi đó, để lại người con gái quyết tâm đẩy cậu ra khỏi cuộc đời người đàn ông cô yêu mãi mãi, để một lần nữa cô bước vào trái tim anh…
Ngay ngày hôm sau, một tài liệu của dự án mới bị mất trong thư phòng, nó khá quan trọng và bất giá mọi người nhìn vào cậu. Dạo gần đây, chỉ có Minh Tu lăng xăng tại nơi đây. Nói là cậu nhưng có chết tất cả mọi người cũng chẳng tin cậu làm việc đó. Không có một lien hệ nào, chẳng có nổi một động cơ nào buộc tội cậu nhưng, cha của Hàn Triệt cùng Hàn Tịch lại càng nhìn cậu với cái nhìn gay gắt. Ông quyết định đưa ra tối hậu. Đưa cậu một tấm séc ông buộc mình nói ra:
_ Ta muốn cậu đi xa, khỏi Triệt và em trai nó, tôi tin số tiền này có thể sống nửa đời còn lại trong khá giả – ông nghiêm khắc nhắc lại – tôi chả biết cậu bên chúng với mục đích gì nhưng tránh xa chúng ra
Rồi để cậu lại trong phòng khách, cậu cảm giác được tiếng nói của ông vang vọng mãi. Trong đầu cậu không thể thôi nghe được những thanh âm đó….
____ta là giải phân cách hiểu lầm sâu sắc____
Và thế là vào một buổi sáng đầu thu, cậu tan biến khỏi thế giới của họ, biệt thự Hàn gia không ai thấy bóng của Minh Tu như thể cậu chưa bao giờ tồn tại ở nơi đó. Mọi người cố tìm cậu nhưng vô vọng. Cảm giác không quen thuộc làm họ thấy khó chịu. Cậu vẫn luôn đem đến cho họ niềm vui, và giờ cậu không còn có mặt ở đây. Nhưng điều đó không phải là điều đáng lo nhất, hai vị thiếu gia đang ở trong trạng thái điên cuồng nhất, họ đến thư phòng của hca mình đòi người nhưng kết quả là vô vọng. Họ chưa bao giờ từng hoang mang đến vậy, cậu ấy không bên họ làm trái tim họ như ngưng đạp vậy khiến cho họ luôn có cảm giác trống vắng, trái tim của họ đầy hình ảnh của một thanh niên thanh tú luôn cười cười hạnh phúc, chăm lo cho họ nhưng giờ cậu không ở đây. Ngay sau khi cậu đi, vô tình nhìn thấy tài liệu cần tìm trên bàn họp, và bên cạnh đó một lá thư nói là cậu ra đi, và khi dọn lại căn phòng thấy nó rơi xuống đất, cậu biết mình bên hai người là điều khó chấp nhận nhưng cậu chưa bao đến gần họ với một mục đích nào. Hàn Triệt tĩnh lặng, ngồi bên ly rượu còn Hàn Tịch đạp tan cái bàn. Ly rượu tràn ly vỡ tan, cậu là của họ vậy sao lại từ bỏ họ, cái gì mà không thể ở bên, cái gì mà khó chấp nhận. Bọn họ không cần biết cậu là ai, họ mặc kệ tất cả. Cái họ cần là có cậu bên họ nhưng yêu cầu nhỏ con đó sao không thể??? Cái gì mà kết hôn với cả sinh con đẻ cái, sao cậu không hiểu cái họ cần chỉ là cậu, một mình cậu mà thôi….