Man Hoang Hành

Chương 15 : Đồng hành (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ

Đề tự: avast1



Ma giáo đại bại, lui quân

Thanh Vân thắng thảm nên cần dưỡng thương

Tiếc thay tráng sĩ can trường,

Hi sinh chiến trận, lệ vương tim người.



Thông Thiên phong, trên đài cao của Vân Hải, chỉ tính riêng số thi thể đệ tử Thanh Vân môn chết trận được đặt ở đây cũng đã lên tới con số hai trăm, chúng được xếp sát bên nhau dưới mặt đất, khiến người ta nhìn mà đau lòng.



Có thể bái nhập môn phái lớn như Thanh Vân môn để tu hành đạo pháp thì chắc chắn sẽ không có kẻ ngu dốt, nói cách khác, trong đám đệ tử trẻ tuổi đã anh dũng chiến tử vì sư môn và chính đạo nơi này có không biết bao nhiêu anh tài vốn nên có một đời rực rỡ đã đột nhiên ngã lại mà ngủ mãi ngàn năm.



Dưới ánh sao dịu dàng, cảnh này khiến không ít người chua xót. Biết bao nhiêu đệ tử Thanh Vân tụ tập lại bên người huynh đệ đồng môn đã ra đi của họ, có kẻ im lặng không nói, có người lại để vành mắt mình đỏ lên, một niềm bi thương lan tràn phủ kín bờ Vân Hải.



Điền Bất Dich, đệ tử Đại Trúc phong của Thanh Vân môn kéo xác của một giáo đồ Ma giáo bị bỏ lại sang một góc khác của Vân Hải, sau đó hắn khinh bỉ nhìn nó một chút rồi xoay người bỏ đi. Ở bên cạnh hắn cũng có vài người làm chuyện tương tự, động tác, thái độ cũng không khác là mấy.



Phần lớn xác của giáo đồ Ma giáo chết trận đều được tập trung lại khu vực này, có điều nếu so với cảnh kính trọng bên những đệ tử Thanh Vân đã hi sinh thì quả thực vô cùng trái ngược. Đừng nói tới việc được xếp thật cẩn thận, thậm chí phần lớn chúng còn bị vứt chồng lên nhau, dần dần hình thành một tòa núi nhỏ kì quái.



Cũng không ai ý kiến với chuyện này, ngay cả hai vị tiền bối đức cao trọng vọng của Thanh Vân là Chân Vu và Trịnh Thông cũng không nói gì. Chút thương xót cho kẻ đã chết nếu đặt trước hai trăm thi thể đệ tử Thanh Vân bên kia quả thực không có chút tác dụng gì.



Số người ở núi xác của Ma giáo có lẽ phải lớn gấp bội so với số đệ tử Thanh Vân chẳng may hi sinh, thế nên cũng có thể nhận ra sức chiến đấu của đệ tử Thanh Vân môn đời này ra sao, sức mạnh tổng hợp chắc chắn cũng không hề thấp. Ngọn núi nhỏ này không lâu sau đó cũng bị lửa từ một ngọn đuốc giúp hỏa táng tập thể, đất lành nơi Thanh Vân cũng không có chỗ cho bọn họ.



Lúc này, quá trình chỉnh lý sau đại chiến cũng đã đi đến hồi kết. Điền Bất Dịch nhìn chung quanh thấy có vẻ không còn gì cần làm nữa mới quay đầu đi về nơi đám đệ tử tập trung.



Ánh sao từ bầu trời rộng lớn chiếu xuống Vân Hải, mây trắng cũng bồng bềnh bay, khiến người ta cảm thấy như đang đi lạc trong mây vậy.
Điền Bất Dịch như bị điện giật, cũng không dám cử động. Hắn cảm thấy cô gái này đang hoàn toàn bất lực mà khóc rống lên thì hận mình không thể thay nàng chịu đựng, thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có thể vụng về khuyên: "Tốt rồi, tốt rồi.."



Sao trời vẫn chiếu xuống ánh sáng dịu dàng, lúc này đây, khắp trên Vân Hải, bên cạnh vô số đệ tử Thanh Vân đã mất, đều có thể nhìn thấy những cảnh tượng tương tự. Chẳng rõ đã có bao người mất đi bằng hữu, huynh muội, chìm trong đau khổ và dằn vặt, họ không ngừng khóc lớn lên, khiến cả trời đêm chìm trong buồn bã.



***



Vạn Kiếm Nhất chạy qua Hồng Kiều cũng để lại tiếng than khóc thấu trời vang lên từ Vân Hải ở phía sau. Trước mặt hắn bây giờ chỉ có một sắc núi xanh vẫn yên ắng như cũ. Gió núi thổi tới như thể rửa đi bụi băm và máu tanh khiến chốn linh sơn này hòa với trời đất, lộ rõ vẻ xuất trần.



Thấy thềm đá gần đầm nước trước mặt, Vạn Kiếm Nhất nhanh chóng đi tới, ngay khi chuẩn bị tiến lên bậc thang lên Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong thì bỗng nơi đáy mắt lóe lên một bóng người đang đứng bên bờ Bích Thủy hàn đàm.



Lúc này lại đứng ở đó?



Vạn Kiếm Nhất sợ hãi dừng bước nhìn về phía đó. Có lẽ đã nghe thấy tiếng động nên người bên kia cũng quay đầu nhìn lại, chính là Đạo Huyền.



Vạn Kiếm Nhất tươi cười đi tới bên Đạo Huyền, đồng thời nói: "Sư huynh, huynh ở đây làm gì?"



Đạo Huyền đáp: "Lúc nãy làm việc bỗng có chút mệt nên đi bên này một lát."



Vạn Kiếm Nhất gật đầu: "Sư phụ đâu, lão nhân gia không sao chứ?"



Đạo Huyền tiếp tục đáp: "Ừ, sư phụ chiến đấu với giáo chủ Ma giáo, dù cuối cùng đã toàn thắng, nhưng cũng trọng thương, có điều cũng không có gì lo ngại về tính mạng nên đã yên giấc rồi."



Vạn Kiếm Nhất thở phào, nét mặt lo lắng cũng dần biến mất, thậm chí lại lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu sư phụ lão nhân gia có điều gì bất trắc, chúng đệ tử như bọn ta biết phải làm sao?"