Man Hoang Hành

Chương 17 : Tranh chấp (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Đông Hy



Trải qua kiếp nạn chính tà

Linh Sơn thây chất một tòa ngổn ngang,

Người đi, kẻ ở bẽ bàng

Đôi hàng lệ héo, tuổi càng trôi mau.



Sáng sớm hôm sau, Điền Bất Dịch đã sớm rời giường, sửa soạn xong xuôi rồi đi ra từ tiểu viện của mình, ai ngờ lại trông thấy sư phụ Trịnh Thông ở Thủ Tĩnh đường trên đỉnh Đại Trúc Phong ở phía xa cũng đã dậy từ rất sớm, chắp tay đi từ trong nội đường ra.



Điền Bất Dịch liền vội vàng đến vấn an, Trịnh Thông trông thấy Điền Bất Dịch cũng hơi bất ngờ, bèn hỏi:



- Sao con dậy sớm thế?



Điền Bất Dịch đáp:



- Hôm nay đệ tử định lên Thông Thiên Phong sớm một chút xem có thể giúp gì được không.



Trịnh Thông gật đầu, nét mặt tỏ ra khá vui mừng, nói:



- Hiếm khi thấy con có suy nghĩ này, khá lắm! Đúng lúc ta cũng muốn đi Thông Thiên Phong, chúng ta cùng đi thôi.



Điền Bất Dịch gật đầu đồng ý, hai người cùng điều khiển kiếm bay theo hướng Thông Thiên Phong.



Lúc này trong ánh bình minh, một vầng mặt trời đỏ ửng vừa ló rạng từ phía chân trời xa xa, ánh mặt trời trải xuống, Vân Hải nổi sóng lớn mênh mông bát ngát, bảy ngọn núi của Thanh Vân Sơn hùng vĩ đứng sừng sững giữa đất trời, nguy nga đồ sộ, khí thế ngất trời trông chẳng khác gì cõi bồng lai tiên cảnh ở chốn nhân gian.



Hôm qua vừa trải qua một trận huyết chiến mà tưởng chừng chẳng hề có chút ảnh hưởng gì đến ngọn linh sơn ngàn năm này. Trời đất mênh mang dường như cũng không màng biến chuyển giữa buổi thế sự tang thương, thật ứng với câu nói được lưu truyền tư thuở xưa: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu(*).




Sau khi lấy lại bình tĩnh, Điền Bất Dịch bèn nói với Tăng Thúc Thường:



- Vậy ngươi nên ở Phong Hồi Phong cùng Tăng sư thúc đi, sao lại tới Thông Thiên Phong sớm thế này làm gì?



Lần này Tăng Thúc Thường không đáp ngay mà trông nét mặt hơi bối rối, một lát sau mới nói:



- Tối qua sau khi lo liệu hậu sự cho Lưu sư huynh xong, trông cha ta như già đi cả chục tuổi, nhưng khi túc trực bên linh cữu lúc đêm khuya chỉ có ta và cha ta thì ông ấy lại đột nhiên nói với ta là nếu Lưu sư huynh không còn nữa, sau này Phong Hồi Phong có thể sẽ phải giao cho ta.



Điền Bất Dịch hoảng hốt nói:



- Sao chứ?



Tăng Thúc Thường nở nụ cười cay đắng và nói:



- Ngươi nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Lúc đó ta cũng giật mình, nhưng ông cụ cứ nói một câu không đầu không đuổi như vậy rồi để mặc ta ở đó mà đi. Giờ trong đầu ta rất rối, thực sự không muốn nán lại Phong Hồi Phong nên chạy thẳng lên đây, ta nghĩ là có thể ngươi cũng qua đây nên muốn nói chuyện với ngươi, nếu không thì chắc trong lòng bứt rứt không chịu nổi.



Điền Bất Dịch đồng cảm vỗ vai người huynh đệ tốt của mình, do dự một lát rồi nói:



- Thực ra thì... ta thấy cha ngươi nói cũng không sai đâu.



- Hả?



Điền Bất Dịch kiên nhẫn nói:



- Ngươi nghĩ thử xem, trước đây khi Lưu Diệm huynh còn sống, mọi người đều không chú ý tới ngươi, nhưng giờ việc đã đến nước này, với tài năng và đạo hạnh của ngươi, lại là người đã trưởng thành ở Phong Hồi Phong, cha ngươi nói sau này phải giao Phong Hồi Phong cho ngươi cũng chẳng phải là quyết định khiến người ta bất ngờ đâu.