Man Hoang Hành

Chương 49 : Không sợ (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Đình Phong



Điền Bất Dịch bay vút một hồi đã đến sau lưng cồn cát, bây giờ âm thanh kia càng ngày càng lớn hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng đánh nhau đồng thời còn nghe được tiếng mắng chưởi cùng tiếng hét giận dữ. Hiển nhiên âm thanh hắn nghe được vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới.



Điền Bất Dịch chăm chú lắng nghe, lập tức nín thở mà nhẹ nhàng bò lên cồn cát, sau đó cẩn thận ló đầu nhìn qua phía cồn cát.



Ánh trăng vằng vặc chiếu lên cồn cát sáng như ban ngày, Điền Bất Dịch liền chứng kiến phía dưới có bảy người đều ăn mặc trang phục Ma Giáo nhưng chẳng biết tại sao lại cùng một chỗ kịch chiến, trừ mấy người đó ra trên mặt đất còn nằm mấy người không nhúc nhích, trên người có máu chảy ra từ miệng vết thương, xem ra đã chết rồi.



Thời khắc này trong trường đấu đang chia ra hai phái quyết sống chết nhưng mà nhân số lại thực sự chênh lệch, một bên là sáu người bên kia lại chỉ có một người vạm vỡ. Lúc này đây sáu người đang vây công một người, tuy tên kia xem chừng thực lực rất mạnh nhưng dưới thế công dữ dội như thủy triều của đối phương thì hắn đã là đỡ trái hở phải mà rơi vào thế hạ phong.



Nhiều tiếng hét giận dữ như thú vật cùng đường phát ra từ người vạm vỡ kia.



Điền Bất Dịch nhìn một hồi cũng đoán ra nếu đơn đả độc đấu thì không ai đối thủ của tên đại hán nhưng bây giờ sáu người vây công, theo tình hình tên kia chính xác hoàn toàn bị áp chế, tối đa thêm lát nữa liền phân thắng bại.



Trong khi đánh nhau sống chết, một tên nam tử gầy nhỏ giống như đầu lĩnh sáu người kia cười lạnh nói: "Họ Mạnh kia, nếu thành thật vứt binh khí cùng ta về gặp môn chủ, nói không chừng người có thể mở lòng từ bi mà tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."



"Phì!" Tên đại hán họ Mạnh kia vừa bức lui một tên địch nhân vừa xông tới mắng một tiếng: "Cái loại tạp chủng Vạn Độc Môn các ngươi, lão tử có chết cũng sẽ không rơi vào tay các ngươi."


Vạn Kiếm Nhất nhìn thoáng qua phía dưới liền quyết định thật nhanh, trầm giọng nói: "Liền làm theo lời ngươi, ta đối phó năm người kia, ngươi cứu tên đại hán."



Vừa nói xong Điền Bất Dịch thấy áo trắng lóe lên, dĩ nhiên là Vạn Kiếm Nhất lướt ra ngoài, thế nhanh như thiểm điện.



Trong lòng Điền Bất Dịch tán thưởng một tiếng cũng lập tức đuổi theo. Hắn trong miệng gầm lên một tiếng kinh động mọi người phía dưới. Động tác mấy người Ma Giáo cũng chậm một nhịp liền bị hai người Vạn, Điền trực tiếp vọt vào.



Trảm Long Kiếm trong tay Vạn Kiếm Nhất bích quang lập lòe liền giống như một đầu du long thiên ngoại vọt tới, trong nháy mắt hóa thành biển rộng mênh mông, sóng to gió lớn, tuy chỉ có một kiếm rồi dường như lại che khuất bầu trời, trực tiếp đem tất cả mọi người bao gồm người gầy bị thương ngăn lại. Kiếm này thế mạnh khí cường làm người ta thấy kinh sợ.



Sáu tên Ma Giáo kia lên tiếng phẫn nộ cùng kinh sợ, nhưng dưới uy thế của Trảm Long Kiếm không thể không lui mà bên kia Điền Bất Dịch đã lướt đến bên người đại hán.



Đại hán thấy tình thế đột nhiên thay đổi, ở đâu lao tới hai cao thủ làm hắn vừa sợ vừa nghi nhất thời không biết là địch hay bạn. Cho nên hắn tuy rằng tình trạng kiệt sức nhưng vẫn mạnh mẽ nhấp lên lưỡi đao chỉ vào Điền Bất Dịch quát: "Ngươi là người phương nào...?"



Lời còn chưa dứt thì Điền Bất Dịch căn bản cũng không quan tâm hắn, trực tiếp đem Xích Diễm tiên kiếm chém xuống, chỉ nghe "keng" một tiếng hỏa diễm sáng lên liền đánh bay lưỡi đao trong tay đại hán kia. Ngay sau đó, Điền Bất Dịch xông tới bên cạnh đại hán cao hơn y một cái đầu nhưng cứ một đá một trảo một ném đơn giản mấy động tác làm đại hán lúc này toàn thân đã mềm nhũn nên không có sức kháng cự, thoáng cái đã bị Điền Bất Dịch đè trên đất mà bất động.



Mà bên kia Vạn Kiếm Nhất lấy một địch sáu so với trận đấu lúc nãy của mấy người Ma Giáo cũng không khác lắm nhưng tình thế thì hoàn toàn ngược lại.



Chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất tung hoành như gió, đem sáu người này đánh như đùa giỡn mà vây công làm chúng rối loạn. Trảm Long Kiếm bích quang ngút trời càng làm nổi bật thân ảnh tiêu sái tự nhiên của hắn, chẳng qua là trong chốc lát, hắn dụng lực một người mà bắt giữ từng người vứt trên mặt đất.