Man Hoang Hành

Chương 55 : Mất tích (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: Tiểu Hắc

Đề tự: Đình Phong



Man Hoang hung hiểm xông vào

Huynh đệ trong mạch người nào quan tâm?



Đạo Huyền đứng yên tại chỗ một lúc, sửa sang lại đạo bào, rồi đi đến trước đại điện Tổ Sư Từ Đường, cung kính cúi người thi lễ với đại điện có chút lờ mờ, sau đó nói: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền tới đây vấn an người.”



Tổ Từ Đường vẫn chìm trong tĩnh lặng, không có một âm thanh đáp lại.



Đạo Huyền đợi một hồi, thần sắc vẫn kính cẩn như cũ, chậm rãi nói: “Đệ tử xin cáo lui.”



Nhìn thì có vẻ cổ quái như vậy, nhưng những ngày qua đều là như vậy, Thiên Thành Tử tĩnh dưỡng trong Tổ Sư Từ Đường, gần đây càng tỏ ra trầm mặc ít nói. Đạo Huyền cứ cách vài ngày sẽ tới đây hỏi thăm vài lần, trong năm lần thì cũng có hai ba lần gặp phải tình cảnh lạnh nhạt như thế này. Bất quá, nếu như gặp lúc tâm tình tốt, Thiên Thành Tử trong đại điện cũng sẽ hỏi han vài câu, nhưng nói chung cũng chỉ đến như thế.



Tính ra, đã thật lâu rồi Đạo Huyền vẫn chưa thấy bộ dáng của sư phụ. Lúc trong lòng dâng lên ý nghĩ này, nội tâm đ*o Huyền chẳng biết tại sao lại có chút u ám. Đúng lúc đó, Tô Như ở phía sau hắn tò mò nhìn đại điện Tổ Sư Từ Đường một cái, đợi khi Đạo Huyền quay trở lại, nàng nhịn không được hỏi: “Đạo Huyền sư huynh, chưởng môn chân nhân thật sự bế quan tĩnh dưỡng ở trong này hay sao?”



Đạo Huyền đáp: “Đương nhiên rồi.” Nói xong hắn nhìn Tô Như hỏi: “Sao ngươi lại hỏi như vậy?”



Tô Như trả lời: “Ta vừa rồi đến nơi này, cũng có vào trong đại điện bên kia...”
Lời nàng nói rất kích động, thậm chí cuối cùng còn hung hăng dậm chân một cái, nghiến chặt hàm răng, thoạt nhìn như bị chọc tức. Đạo Huyền nhìn nàng đầy cổ quái, nhưng vẫn an ủi nàng: “Ài, đừng vội đừng vội. Chẳng phải hiện nay danh sách của Đại Trúc Phong vẫn còn chưa gửi lên sao. Không chừng Điền sư đệ vẫn có tên trong danh sách đó, vừa rồi chỉ là suy đoán của ta mà thôi, chắc gì đã là sự thật.”



Tô Như nhếch môi một cái, trên mặt vẫn lộ vẻ bất bình nói: “Đạo Huyền sư huynh, huynh cũng không cần khuyên ta. Đừng nói huynh không phải là người Đại Trúc Phong đã nghĩ như thế, mà theo ta thấy chính nhất mạch của bọn hắn cũng đều xem thường Điền Bất Dịch. Không phải tên đần đạo hạnh kém một chút hay sao, vì thế nên bị mọi người khi dễ, ai cũng không quản hắn làm cái gì. Ta thấy, đệ tử Đại Trúc Phong ai cũng đều kém tên mập mạp, bằng không thì huynh gọi bọn hắn đi Man Hoang một chuyến thử xem? Ai dám đi đây? Mập mạp đi làm việc vào sinh ra tử, còn bọn hắn an ổn ở Thanh Vân Môn mà vẫn xem thường người ta, ở đâu ra cái đạo lý này chứ...”



Lúc đầu Tô Như còn đầy căm phẫn, nhưng càng nói về sau thì như là bất bình thay cho mập mạp chết bầm. Tâm tình dưới sự kích động, khiến vành mắt hơi chút đỏ lên, thanh âm còn mang theo vẻ run rẩy, bộ dáng vô cùng phẫn nộ.



Đạo Huyền bên cạnh nhìn xem cũng hơi động lòng, nhịn không được quan sát một lượt thiếu nữ này, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhẹ giọng an ủi Tô Như một phen.



Tô Như tuy rằng tức giận, nhưng bất luận thế nào Điền Bất Dịch vẫn là đệ tử Đại Trúc Phong, mà danh sách tham gia Thất Mạch Hội Võ đều là do thủ tọa các mạch Thanh Vân Môn quyết định. Vì vậy nàng có giận giữ như thế nào cũng không thể làm được gì. Cuối cùng phải nhờ Đạo Huyền an ủi một phen, nói là danh sách còn chưa có định ra, vả lại còn hứa hẹn sẽ nói giúp cho Điền Bất Dịch trước mặt thủ tọa Đại Trúc Phong Trịnh Thông sư thúc. Đến khi ấy Tô Như mới hạ hỏa, còn liên tục nói lời cảm tạ đối với Đạo Huyền, à..., là thay mặt tên mập mạp nào đó nói lời cảm tạ, sau đó mới rời đi.



Trên đường về trước núi, nhìn bóng lưng Tô Như nhẹ nhàng rời đi, Đạo Huyền không khỏi thở dài một hơi. Có thời điểm, hắn vô cùng hâm mộ tâm cảnh đơn thuần như Tô Như sư muội. Nhưng hắn không phải loại người như vậy, hiện nay bao sự vụ của Thanh Vân Môn đều đặt lên trên người hắn, cũng chẳng có thời gian để cho hắn cảm thán.



Vì vậy, Đạo Huyền định quay về Ngọc Thanh Điện, nhưng lại nghĩ bản thân có nên vì Điền Bất Dịch mà cầu kiến Trịnh Thông sư thúc không đây? Việc này lớn cũng không lớn, nhỏ cũng chẳng nhỏ, dù không nói cái gì thì Tô Như cũng không thật sự có thể đến dây dưa với mình. Thậm chí nàng cũng chẳng biết bên trong chuyện này xảy ra cái gì, cuối cùng có lẽ vẫn cho rằng người của Đại Trúc Phong xem thường Điền Bất Dịch, không cho hắn tham gia Thất Mạch Hội Võ mà thôi.



Cũng không thể tưởng tượng đươc tiểu cô nương kia lại có thể kính trọng đối với cái tên mập mạp Điền Bất Dịch như vậy...



*: Man Hoang Hành bạo chương trước Tết, mời các bạn đón đọc