Man Hoang Hành

Chương 57 : Tuyệt thế (thượng)

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Dịch giả: hoangtruc

Đề tự: Đình Phong



Thánh điện Man Hoang, thập đại cao thủ trấn

Tru tiên Cổ Kiếm, thật có kẻ đem công?



Giảng Kinh điện, có tên đầy đủ là Thánh Mẫu Giảng Kinh điện, được lấy từ truyền thuyết U Minh Thánh Mẫu giảng giải kinh thư diệu luận ở Đại Tu Di sơn, chúng sinh lắng nghe, người người tán thưởng, bách điểu vui mừng, bách thú thấp phục, chúng sinh ngộ đạo mà cảm động rơi nước mắt. U Minh Thánh Mẫu là một trong hai đại thần được cung phụng trong Ma giáo, từ trước đến nay luôn được người trong Ma giáo kính ngưỡng. Trong các điện ở thánh địa Ma giáo, Giảng Kinh điện chuyên cất giữ các loại điển tịch của Thánh giáo, không kể nội dung phong phú mà còn có rất nhiều trân phẩm chỉ có một bản duy nhất. Có thể nói đây là nơi truyền thừa quan trọng nhất của Thánh điện.



Một tiếng cảnh báo rống lên, sắc mặt mọi người trong đại điện đại biến, gần một nửa số người đột ngột đứng dậy, nhao nhao quát hỏi. Vài người ngồi gần cửa đại điện thì đã xông ra ngoài xem xét tình hình.



Lúc này trời vẫn còn đang sáng sủa nhưng nhìn qua bên phía Thánh Mẫu Giảng Kinh điện đã đen đặc khói mù, ánh lửa mãnh liệt nổi lên, quả nhiên là đã xảy ra hỏa hoạn. Hơn nữa, không chỉ vậy, từ bên phía Giảng Kinh điện còn loáng thoáng truyền ra tiếng kêu, tiếng kinh hô giận dữ, là dấu hiệu có người đánh vào.



Như muốn làm nổi bật thêm tình huống khẩn cấp lúc này, một tràng rối loạn khác đồng thời truyền tới. Tiếng kêu to vang lên, rồi tiếng quát đầy phẫn nộ như sét đánh giữa trời quang: “Có người đánh vào Luân Hồi điện!"



“Ầm!”



Một tiếng nổ mạnh lại từ một phía khác truyền tới, như phụ trợ theo tiếng quát phẫn nộ này. Vẻ mặt đám người trong chính điện đều biến sắc, Luân Hồi điện cũng là một trong những nơi trọng yếu nhất ở Thánh điện Man Hoang, trong đó thờ phụng hài cốt linh vị của các đời Giáo chủ Ma giáo, đời đời không ngừng.




Thanh Long không phản bác được. Tuy hắn là Thánh sứ Ma giáo, nhưng trách nhiệm đó quá lớn, hơn nữa mọi thứ đang diễn ra rất bất ngờ, hắn không cách gì nhẹ nhàng nói sẽ gánh chịu được cả.



Hắn còn đang im lặng không nói thì đám người kia đã gấp rút reo hò chạy đi tiếp viện mấy đại điện khác. Trong nháy mắt, chính điện chỉ còn lại hơn mười người, cũng may đều là những tinh nhuệ trong Ma giáo cả.



Chu Tước đến cạnh Thanh Long, thấp giọng khuyên: “Đại ca, ngươi không cần lo lắng. Bằng mười người này hẳn có thể ngăn cản gần hết đám giặc phá hoại trên đời rồi.”



Thanh Long ngẫm nghĩ quả thật như vậy, bèn theo mọi người trở vào trong đại điện. Bởi vì người trong đại điện rời đi khá nhiều nên lúc này chính điện trống trải hơn trước không ít. Thanh Long đưa mắt nhìn hai tòa thần tượng Thánh Mẫu, Minh Vương cao lớn, không kìm lòng nhẹ bái một cái, thậm cầu nguyện hai vị thần linh bảo hộ cho Thánh giáo được bình an.



Có điều, lúc đó hắn chợt nghĩ tới đại chiến trên Thanh Vân sơn lúc trước, đến chuôi cổ kiếm Tru Tiên uy lực kinh thiên động địa. Nếu có người cầm thanh tiên kiếm dị năng kia tiến công nơi này, với mười tinh nhuệ này liệu có thể ngăn trở được sao?



Trong lòng Thanh Long thầm tính toán, nếu đem cả ba người hắn, Bạch Hổ và Chu Tước gộp chung vào, vẫn đắng chát phát hiện ra dù có như vậy thì hắn cũng không nắm chắc có thể ngăn nổi kẻ địch cầm cổ kiếm Tru Tiên trong tay được.



Thanh cổ kiếm này có uy lực quá mạnh mẽ, mạnh đến mức cả đời hắn chưa từng nhìn thấy qua. Nếu như sau này Thánh giáo còn muốn xưng bá thiên hạ, Thanh Vân môn và thanh cổ kiếm Tru Tiên kia là một rào cản bắt buộc phải vượt qua.



Làm thế nào để có thể đánh bại môn phái kia và thanh cổ kiếm này đây!