Man Hoang Hành

Chương 67 : Biệt ly (hạ)

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


Dịch giả: TeVatLuan

Biên: Đình Phong



Mặc dù những giáo chúng Ma giáo kia vô cùng tức giận, nhưng mà đuổi giết ở trong đêm tối như thế này thật sự là quá mức nguy hiểm. Vì vậy cuối cùng chúng vẫn phải bỏ qua oán hận mà quay người đi cứu những đồng bọn đang bị thương.



Lúc này trên tường cát, một bóng người thon thả, toàn thân hắc y đang cô độc đứng ở đó, từng cơn gió trong sa mạc nhẹ nhàng thổi lướt qua bên cạnh nàng mang theo mùi máu tanh, nơi phương xa những tia nắng chiều cuối cùng cũng đã chiếu vào trên người nàng.



Hắc y của nàng khẽ phất phơ theo gió, giữa khe hở của chiếc khăn che mặt là một cặp mắt sáng ngời thanh tịnh nhưng nhãn thần lại hàm chứa đôi chút bối rối khó xử, ngơ ngẩn mà nhìn ranh giới nơi ánh sáng cùng hắc ám giao nhau. Nàng nhìn xem năm người kia chạy trốn, trong năm người kia có một nam tử áo trắng đã mất đi cánh tay.



Hắn bước đi thật nhanh, chưa từng quay đầu nhìn lại một lần, dù cho ánh tà dương có triền miên buồn bã phủ xuống trên người hắn giống như đôi tay ôn nhu muốn níu giữ hắn ở lại đây thêm một lát. Hắn cũng không dao động một chút nào.



Hắn bước lên một bước liền dẫn đám sư đệ bên cạnh xông vào hắc ám.



Không còn thấy nữa!



Một thân bạch y bồng bềnh mà tiêu sái.



Một nét cười tuấn dật làm cho người ta tim đập liên hồi.


Bóng cây lắc lư chập chờn, những điểm sáng giống như đang nghịch ngợm nhảy nhót trong bóng cây. Lúc Đạo Huyền đi qua, trên mặt hắn thoáng hiện lên hào quang sáng rực bất định. Gió xuân hiu hiu thổi, bầu trời xanh thẳm.



Tiếng mở cửa làm cho Vạn Kiếm Nhất đang nằm trên giường bỗng nhúc nhích thân thể, sau đó mở mắt ra thì thấy được Đạo Huyền đang từ cửa đi tới, liền mỉm cười, ngồi dậy gật đầu nói: "Sư huynh, huynh tới rồi."



Đạo Huyền khẽ cười nói: "Phải, hôm nay đệ cảm thấy như thế nào, tốt hơn chút nào không?"



Vạn Kiếm Nhất cười hặc hặc, giơ tay lên vận động một chút, sau đó trực tiếp bước xuống giường đi vài bước, cười nói: "Gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi."



Đạo Huyền vui mừng gật đầu, nhưng sau đó ánh mắt hắn lại rơi vào nơi tay áo trống rỗng bên trái của Vạn Kiếm Nhất, lập tức nhãn thần buồn bã, trong ánh mắt thoáng hiện lên nét đau lòng, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.



Vạn Kiếm Nhất dĩ nhiên cũng nhận ra tâm sự của Đạo Huyền, mỉm cười nói: "Sư huynh không cần để trong lòng, bất quá chỉ là một cánh tay mà thôi. So với thu hoạch trong chuyến đi Man Hoang lần này, tổn thất bấy nhiêu quả thật không đáng nhắc đến."



"Àa..." Đạo Huyền cười khổ một cái, để cho Vạn Kiếm Nhất ngồi xuống cạnh bàn rồi mình cũng ngồi vào bên kia, nói: "Nói như vậy mặc dù không sai, nhưng mà đệ thiếu đi một tay, đối với tu hành sau này vẫn là có chỗ ảnh hưởng, dù sao cũng phải tìm một biện pháp tốt mới được."



Vạn Kiếm Nhất cũng chẳng hề để ý, mỉm cười nói: "Sư huynh không cần suy nghĩ quá nhiều, việc này để cho đệ tự mình giải quyết cũng được. Tu hành mà do dự không quyết thì làm sao có thể dũng mãnh tinh tiến, việc này ngày sau không cần nhắc lại."



Đạo Huyền xúc động nói:"Sư đệ, không thể ngờ tâm tính đệ lại kiên nghị như vậy, vi huynh thật không bằng."