Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 102 : Ca Ca
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------
Mặc dù Tiết Giác đã đem ý tứ của mình biểu đạt rõ ràng, Tổ Kỳ vẫn cứ mơ màng ra đấy.
Cứ như vậy đứng yên lặng mấy giây, Tổ Kỳ mới đột nhiên phản ứng ——
Tiết Giác đây là...
Đã biết rồi?!
Nhưng hắn biết cái gì? Biết đến cậu không phải Tổ Kỳ, hay là biết về chuyện không gian...
Tổ Kỳ hơi giật mình nhìn Tiết Giác, muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào, cậu mấp máy miệng, kết quả một chữ cũng không nói ra được, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Em..."
Thật vất vả nói được một chữ, lại bất thình lình bị Tiết Giác giơ tay nhẹ nhàng che miệng lại.
"Nếu như em không muốn nói hoặc là không biết nên nói thế nào, vậy đừng nói, chuyện này không liên quan gì đến tình cảm của chúng ta cả." Giọng nói êm ái dễ nghe của Tiết Giác trong bãi đỗ xe yên tĩnh vang vọng, dập dờn tiến vào tâm trí Tổ Kỳ.
Advertisement / Quảng cáo
Tổ Kỳ sắc mặt trắng bệch, không tự chủ nắm chặt hai tay, cậu ngẩng đầu cùng Tiết Giác hai mắt ôn hòa nhìn nhau, hé miệng nói: "Anh tin trên đời này có chuyện quỷ thần sao?"
"Tôi tin." Tiết Giác nói.
Tổ Kỳ vốn cho là Tiết Giác trả lời như vậy là để an ủi cậu, kết quả lại nghe được Tiết Giác nói rằng, "Năm ấy tôi mười tuổi đến nhà bạn chơi, không cẩn thận đụng phải đồ vật không nên chạm, sau khi về nhà sốt cao không hạ, thiếu chút nữa mất mạng, sau đó mẹ tôi lo lắng đến hồ đồ, mời một người tự xưng là đại sư đến, không nghĩ tới người đại sư kia thật đem tôi từ quỷ môn quan kéo trở lại."
Tổ Kỳ lộ vẻ nghi ngờ.
Cậu cẩn thận nhớ lại nội dung tiểu thuyết, không có phát hiện bất kỳ yếu tố thần quái nào.
Tại sao có thể ngoặc một cái chuyển thành hướng tiểu thuyết lnh dị thần quái vậy...
Tiết Giác bị biểu tình của Tổ Kỳ chọc cười, vuốt nhẹ trên chop mũi của cậu một cái, cười nói: "Tôi biết có nhiều người sẽ không tin lời tôi nói, cho nên tôi không hề nói cho bất kỳ ai khác nghe cảm giác của tôi lúc đó."
Tổ Kỳ cười đến đặc biệt xán lạn: "Cảm ơn mẹ."
Sau khi ăn xong bữa sáng liền đùa Tiết Thiên Vạn một phút chốc, Tổ Kỳ ngồi xe Tiết Giác rời Tiết gia, Tiết Giác chuẩn bị đi công ty, tiện đường đưa Tổ Kỳ đến công ty đại diện.
Trên đường, Tổ Kỳ còn đang suy nghĩ vấn đề tuổi tác giữa cậu và Tiết Giác.
Nếu không phải Ông Ngọc Hương đột nhiên nhấc nhắc đến điểm này, Tổ Kỳ còn thật không chú ý tới thân thể này của cậu cùng Tiết Giác cách mười ba tuổi, nói cách khác lúc Tiết Giác đang trong độ tuổi yêu đương nồng nhiệt, nguyên chủ còn là đứa nhỏ vọc bùn...
Advertisement / Quảng cáo
Bất quá bản thân Tổ Kỳ đã có hai mươi sáu tuổi, cùng Tiết Giác 32 tuổi cách biệt chỉ có sáu tuổi mà thôi.
Nghĩ như vậy, Tổ Kỳ liền cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
Nhưng cậu vẫn có ý định trêu chọc Tiết Giác một chút, quay đầu cười híp mắt nói rằng: "Anh nói chúng ta kém nhau nhiều tuổi thế này, không phải em nên gọi anh là chú hay sao?"
Kỳ thực cậu càng muốn gọi là lão đàn ông.
Lão đàn ông nhà giàu.
Đương nhiên 32 tuổi đang đứng ở độ tuổi ở nhi lập chi niên, không coi là già, chẳng qua là khi Tổ Kỳ đi tới nơi này, Tiết Giác chính là già rồi...
Tiết Giác nghe xong Tổ Kỳ trêu chọc, không có chút nào cui vẻ, thậm chí không có che giấu bản thân cảm xúc, trực tiếp sừng sộ lên nói: "Còn không bằng em gọi tôi là ca ca."
Tổ Kỳ cười trộm: "Ca ca lớn hơn 13 tuổi sao?"
"..." Tiết Giác trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói, "Em có tin hay không tôi có thể làm cho đứa nhỏ nhỏ hơn cả Thiên Vạn gọi tôi là ca ca?"
Tổ Kỳ nhịn không được cười ha ha, cười đến nước mắt đều sắp tràn ra, cậu tự nhiên nhận ra được Tiết Giác cường liệt oán niệm, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông của mình thật là quá đáng yêu.
Cậu lau khóe mắt một cái, có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh định làm gì?"
"Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ." Tiết Giác hừ lạnh, cuối cùng, hắn bỗng dưng khẽ cười, chợt ý vị thâm trường mở miệng, "Thế nhưng cũng có ngoại lệ, tối hôm qua không phải em đã gọi ca ca rất nhiệt tình sao?"
Tổ Kỳ: "... Anh đi chết đi!"