Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 30 : Thanh lý

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Mỗ Củ Cải lắm lời: "Mong đến ngày bánh bao chào đời quá đi mất!!! Chương 30 rồi. Tầm mười mấy chương nữa bánh bao mới oe oe. Haizz "



Kỳ thực Tổ Kỳ cùng Ôn Ngọc Hương vây xem từ đầu đến cuối cũng một mặt đơ ra, tình thế xoay ngược lại đến không kịp chuẩn bị, không có ai ngờ tới Tiết Giác trở lại Tiết gia dĩ nhiên có mục đích riêng.



Sau khi Tiết Hạo bị cảnh sát mang đi, Tôn Phi không để ý hình tượng co quắp ngồi dưới đất khóc lớn, trang điểm mắt thuận theo nước mắt của bà ta mà làm thành hai hàng trên mặt, thoạt nhìn xấu xí và chật vật.



Không người nào nguyện ý tiến lên nâng Tôn Phi, ngay cả Trương quản gia và đám người hầu đều mang tâm thế xem cuộc vui mà đứng đó.



Kỳ thực Tôn Phi ở Tiết gia không được nghênh đón, lại không nói đến bà ta dùng thân phận tình nhân cùng con riêng bước vào Tiết gia, chỉ bằng việc bà ta sáng tối mượn oai hùm bày tỏ thái độ với đám người hầu, thì cũng đủ biết chả ai yêu thích bà ta nổi.



Bất quá chỉ là người thứ ba mà thôi, ngay cả danh phận chính thức còn không có, có cái gì tốt mà hả hê? Còn thật sự đem mình xem như nữ chủ nhân?



Nghĩ đến cảnh tượng thường ngày Tôn Phi chạy đến làm mưa làm gió trên đầu Ôn Ngọc Hương, tất cả mọi người đều đối với bà ta không có nổi một chút đồng tình, vì vậy từng người một quay người tản đi.



Tôn Phi khóc nửa ngày không có ai an ủi, đành phải ngưng nước mắt, từ dưới đất bò dậy.



Quay đầu liền thấy Tiết Ngạn Tĩnh sắc mặt trắng bệch mà thả xuống hợp đồng, một bộ giống như trời sập xuống, ông ta thậm chí không chú ý tới Tiết Hạo khi nào bị cảnh sát mang đi.



"Lão gia, ông ngược lại là nói một lời đi a!" Tôn Phi đánh về phía Tiết Ngạn Tĩnh, thống khổ bất kham khóc sướt mướt nói, "Tiểu Hạo đã bị bắt đi, ông còn ở đây xem những thứ đồ này, ông nhanh lên nghĩ biện pháp đem tiểu Hạo cứu về đi!"



"Bà ngậm miệng lại cho tôi!" Tiết Ngạn Tĩnh không thể nhịn được nữa mà đẩy Tôn Phi ra, "Đã là lúc nào, bà không thể yên tĩnh một chút sao? Đừng như con chó điên réo lên không ngừng!" Advertisement / Quảng cáo



"Tôi yên tĩnh cái gì..." Tôn Phi quả thực không thể tin được lời vừa nghe, trong phút chốc trong hốc mắt lại có nước mắt lăn xuống, bà ta nắm chặt quần áo Tiết Ngạn Tĩnh gào thét, "Con trai chúng ta đã bị cảnh sát bắt đi! Ông lại còn kêu tôi yên tĩnh?!"



Tiết Ngạn Tĩnh ánh mắt vẩn đục mà nhìn lớp trang điểm bị trôi đi của Tôn Phi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm giác cường liệt buồn nôn.Ông ta cũng không phải người mù, làm sao có khả năng không nhìn thấy Tiết Hạo bị cảnh sát mang đi.



Mấu chốt là chuyện như vậy căn bản không vội vàng được, cũng không thể vọt tới trong cục cảnh sát đi cướp người đi?



Càng trọng yếu hơn là...



Bây giờ Tiết gia đã đổi chủ, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần khiến Tiết Giác trong một đêm trở thành cổ đông lớn nhất Tiết thị.



Căn nhà này của họ cũng thuộc Tiết thị, có




"Trương, Trương quản gia..." Có tật giật mình Lưu Tuệ nói lắp bắp liên tục có chút mồm miệng không rõ, ả ta nỗ lực ngụy biện nói, "Tôi, tôi chính là đột nhiên nghĩ đến trong nhà còn có chút việc gấp, nhất định phải nhanh đi về."



Trương quản gia nói: "Không vội, chúng ta trước tiên kiểm tra một chút hành lý của cônếu không có vấn đề gì, cô có thể đi."



Dứt lời, Trương quản gia đối với đám người hầu khoát tay một cái.



Mấy cái người hầu hiểu ý, lập tức tiến lên kéo rương hành lý của Lưu Tuệ, chuẩn bị ngay tại chỗ mở ra kiểm tra.



Lưu Tuệ thấy thế thoáng chốc hoảng rồi, dụng cả tay chân bò qua đi ôm trụ hành lý của chính mình, ả ta gấp đến cơ hồ muốn khóc lên: "Bên trong đều là đồ riêng tư của tôi, các ngươi không thể tùy tiện lấy đồ vật của tôi!" Advertisement / Quảng cáo



Trương quản gia lạnh lẽo mà bễ nghễ Lưu Tuệ, sau đó nhấc lên một bên miệng lưỡi cười lạnh: "Hai tháng này bên lão phu nhân mất không ít quần áo cùng trang sức, ở tại Tiết gia mỗi người đều có hiềm nghi, nếu cô phải đi, đương nhiên là từ nơi này của cô bắt đầu kiểm tra."



Lưu Tuệ hỏng mất nói: "Tôi không có lấy gì, ông vu khống vu hại tôi!"



"Nhìn một chút liền biết cô có lấy hay không." Trương quản gia âm thanh càng trầm thấp lên, ông đối với đám người hầu giơ giơ lên cằm.



Đám người hầu không nói hai lời liền đem hành lý của Lưu Tuệ cưỡng lấy đi, sau đó thả xuống rương hành lý mở ra kiểm tra, chỉ chốc lát sau một đống quần áo cùng trang sức mà Ôn Ngọc Hương đánh mất từ bên trong ào ra.



Bằng chứng như núi, Lưu Tuệ mới vừa rồi còn phủ nhận đến khàn cả giọng nhất thời như bị sét đánh im bặt.



Các thân thích của Tôn Phi hoặc nhiều hoặc ít có chút tay chân không sạch sẽ, mà Lưu Tuệ là kẻ có lòng tham nhất trong đám người này, đồ vật Ông Ngọc Hương bị mất hơn phân nửa đều trong túi của ả.



Tra xong rương hành lý của Lưu Tuệ, Trương quản gia để hai cái người hầu đem Lưu Tuệ mang tới phòng khách, đi điều tra tiếp gian phòng của những người khác.



Mãi đến tận sau một tiếng, Trương quản gia rốt cục tra xong tất cả mọi người, cũng bắt được bảy tên trộm vặt, không ngoại lệ đều là thân thích của Tôn Phi.



Ông Ngọc Hương nhìn thấy đồ vật bày ra trên bàn, không khỏi lộ ra biểu tình kinh ngạc, bà tiến lên kiểm lại một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Giác: "Đều là đồ bị mất trong nhà."



Tiết Giác sắc mặt lạnh nhạt ngồi ở trên ghế salon, hai chân thon dài trùng điệp, trong tay bưng một chén trà, hắn hơi ngước mắt nói: "Báo cảnh sát đi.



Mỗ Củ Cải nào đó: "Hôm bữa mới tìm được một bộ cơ giáp thấy văn án hấp dẫn, vài bữa xong mấy bộ này chắc đào bộ đó quá > ahihihi "