Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 42 : Chăm nhóc con
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Củ Cải: Hôm nay sinh thần Củ Cải nên là tặng các bạn một chương đọc đỡ thèm nhé:))).Tạm biệt ahihi!!!
Dù sao Tổ Kỳ là nam nhân, dù cho trước khi giải phẫu sinh sản, Thôi Quân Trác cùng nhóm trợ thủ đã làm xong hết thảy chuẩn bị, nhưng vẫn không ngăn cản được một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Hai giờ giải phẫu thời gian hoàn toàn vượt ra khỏi mong muốn, trong quá trình Tổ Kỳ xuất huyết nhiều thậm chí rơi vào trạng thái hôn mê, may là Thôi Quân Trác kinh nghiệm tương đối phong phú, đúng lúc làm phương pháp xử lý chính xác.
Nhưng mà mổ bụng dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là vết thương đau đớn đồng thời khôi phục chậm, cho dù Tổ Kỳ không nhúc nhích nằm ở trên giường không hề làm gì, cũng có thể cảm giác được vết mỗ trên bụng rất đau.
Huống chi... cái tên tiểu tổ tông Tiết Thiên Vạn đúng là nháo chết người.
Ngày nào cũng khóc nháo cái không ngừng, giọng oang oang vang dội cơ hồ muốn đem gian phòng đánh tan và một chút cũng không có ý muốn ngưng.
Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tổ Kỳ, bất đắc dĩ Ông Ngọc Hương đành phải ôm nhóc con ra khỏi phòng bệnh đi đến cuối hành lang ngồi ngốc, nhưng mà đã cách thật xa, trên giường bệnh Tổ Kỳ vẫn có thể nghe đến trận tiếng khóc chói tai kia.
Hai ngày nay, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như rõ ràng tại sao thường xuyên nhìn thấy Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở phía trước cửa sổ, một chút cũng không rời.
Khởi đầu hắn còn tưởng rằng là Tiết Giác quá yêu thích đứa con trai này, thích đến không buông tay nông nỗi, hận không thể ngủ cũng ôm Tiết Thiên Vạn, sau đó mới biết nguyên lai là Tiết Thiên Vạn cái con gấu co này chỉ nguyện ý để Tiết Giác ôm nó.
Phàm là người ôm nó đổi thành Ông Ngọc Hương hoặc là Trương quản gia hay Tiểu Nhã, Tiết Thiên Vạn liền là một bộ muốn khóc bể cái phòng bệnh.
Advertisement / Quảng cáo
Đáng tiếc Tiết Giác ở trong công ty còn công tác chất chồng, chỉ có thể tận lực đến tối mới có thời gian đến chăm sóc Tổ Kỳ và Tiết Thiên Vạn, cho nên Tiết Giác không ở đây, Tổ Kỳ như gặp ác mộng.
Ví như như bây giờ...
Ông Ngọc Hương đã ở tỏng phòng bệnh đi tới đi lui xoay xoay chuyển chuyển nửa giờ, Tiết Thiên Vạn vẫn cứ ở trong lòng bà há to mồm gào khóc, nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức như cái mông khỉ.
Trương quản gia bên cạnh thấy thế, liền đi lên trước nói rằng: "Nếu không ngài trước tiên nghỉ một lát đi, để tôi ôm tiểu thiếu gia."
Ông Ngọc Hương tâm lực quá mệt mỏi, thấy tiểu tử trước sau ở trong lòng bà dằn vặt, thở dài gật gật đầu.
Nào có biết mới vừa đem Tiết Thiên Vạn giao cho Trương quản gia, tiểu tử vốn đang gào khan cả cổ bỗng nhiên khóc đến càng thêm lợi hại, hai cái tay nhỏ bé ở giữa không trung quơ lung tung, liều mạng giãy dụa.
Cũng không nhìn một chút là ai cực khổ hai giờ đem nó sinh ra, Tổ Kỳ tâm lý chua xót nghĩ.
Đến buổi tối.
Ông Ngọc Hương cùng Trương quản gia toàn bộ đi trở về, lưu lại Tiết Giác một mình chăm sóc Tổ Kỳ cùng Tiết Thiên Vạn.
Vốn là Ông Ngọc Hương không yên tâm, kiên trì muốn lưu lại, kết quả đảo mắt nhìn thấy tiểu tử ở trong lòng bà khóc nháo không ngừng đến trên tay Tiết Giác liền lập tức yên tĩnh lại, liền mang theo một sự thương tâm cùng Trương quản gia trở về.
Advertisement / Quảng cáo
Thấy cảnh này Tổ Kỳ dở khóc dở cười, một khắc kia cậu rất muốn tiến lên an ủi Ông Ngọc Hương —— đừng thương tâm, con là baba của nó, nó thấy con còn khóc như nhìn thấy quỷ.
Thế nhưng câu nói này đến cùng không có thể nói ra, Tổ Kỳ lo lắng sau khi cậu nói, Ông Ngọc Hương thương tâm đến càng thêm lợi hại.
Có Tiết Giác ở đây, cái kia tiểu bạch nhãn lang Tiết Thiên Vạn lập tức như được vỗ thuốc ngủ, cúi đầu ngủ bốn, năm tiếng, sau khi tỉnh lại liền đối với Tiết Giác a a a a vẫy vẫy tay nhỏ.
Ban ngày giằng co lâu như vậy, Tổ Kỳ cũng mệt đến ngất ngư, hôn hôn trầm trầm ngủ một phút chốc, khi tỉnh lại mở mắt ra liền thấy Tiết Giác ngồi ở trên ghế sa lon, một bên ôm Tiết Thiên Vạn một bên dùng máy vi tính xách tay bận công tác.
Nhưng vẫn sợ phóng xạ của máy tính ảnh hưởng đến nhóc con, Tiết Giác không dám ngồi quá lâu trước máy vi tính, thỉnh thoảng liền ôm Tiết Thiên Vạn đứng dậy ở bên trong phòng bệnh rón rén đi qua đi lại.
Tiết Thiên Vạn mặc dù không khóc cũng không thành thật, giơ tay lên muốn sờ cằm Tiết Giác, tiểu anh nhi năm ngón tay không mở ra được, chỉ có thể đưa cái quả đấm nhỏ chạm mặt Tiết Giác.
Tiết Giác cụp mắt nhìn Tiết Thiên Vạn trong miệng a a a a, không nhịn được câu lên khóe môi cười rộ lên, hắn bỗng nhiên há mồm nhẹ nhàng cắn ngậm tay nhỏ của Tiết Thiên Vạn.(ôi trời ơi cưng đết chịu được)
Sau đó, Tiết Giác nhấc lên ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy Tổ Kỳ dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hắn.
Vì vậy hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Cuối cùng vẫn là Tổ Kỳ không chịu được bầu không khí vắng lặng, tính thăm dò mà mở miệng nói: " Tay Thiên Vạn, ăn ngon không?"
Tiết Giác: "..." Trên mặt hắn hiếm thấychợt lóe vẻ lúng túng, rất nhanh liền bị hắn ghìm lại, không tới hai giây liền khôiphục lại thần sắc bình tĩnh như lúc ban đầu