Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 47 : Cùng giường
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
-----------------------------------------------------------
Cứ việc Tiết Giác động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí một, nhưng Tổ Kỳ ở bên cạnh lại nghe rõ ràng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được tư thế cùng độ lõm khi Tiết Giác nằm xuống.
Số lần Tổ Kỳ cùng Tiết Giác cùng giường cùng gối dùng ba đầu ngón tay cũng có thể đếm, ấn tượng lưu lại duy nhất chính là lúng túng.
Phi thường lúng túng...
Đồng thời trong đó có một lần Tiết Giác còn uống say, Tổ Kỳ không muốn lại đi hồi tưởng cái đoạn ký ức xấu hổ kia, thân thể của cậu căng cứng như dây đàn, co ro như con tôm.
Toàn bộ tầm mắt đều bị đêm đen bao phủ, bốn phía yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.
Tổ Kỳ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, cậu vừa vặn hướng về vị trí Tiết Giác, bóng đêm sền sệt khiến cho cậu không thấy rõ lắm mặt Tiết Giác, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp đều đều của Tiết Giác.
Tổ Kỳ có thói quen ngủ một mình, vào giờ phút này bên cạnh đột nhiên có một người lạ nằm xuống, ít nhiều cảm thấy không quen.
Nhưng mà cậu quá buồn ngủ và cơn buồn ngủ rất nhanh đã chiến thắng cơn khó chịu trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Tổ Kỳ ngủ được mơ mơ màng màng lại bị một trận tiếng khóc đột nhiên xuất hiện làm tỉnh, cậu mở choàng mắt, phát hiện là Tiết Thiên Vạn đang khóc, theo bản năng liền muốn rời giường.
Kết quả mới vừa ngồi dậy, Tiết Giác bỗng nhiên ngăn cản động tác của cậu, trong bóng tối hắn trấn an mà vỗ vỗ lên bả vai Tổ Kỳ: "Em ngủ tiếp, tôi đi xem xem."
Nói xong, Tiết Giác vén chăn lên xuống giường, trong bóng tối đi đến giường trẻ em.
Có Tiết Giác dỗ, Tiết Thiên Vạn rất nhanh liền ngưng tiếng khóc, bẹp miệng ngủ say.
Tổ Kỳ thấyTiết Giác một mình có thể dỗ được Tiết Thiên Vạn, nhất thời yên lòng.
Advertisement / Quảng cáo
Cậu nằm lại trên giường, rất nhanh mò tới một bên khác còn mang nhiệt độ trong ổ chăn, mới trì độn ý thức được -- có vẻ như vừa nãy Tiết Giác cùng cậu đắp chung một cái chăn.
Tổ Kỳ không nghĩ ra, rõ ràng là trước khi cậu sinh Thiên Vạn, Tiết Giác đến buổi tối sẽ đàng hoàng ngủ ở trên ghế sa lon, hiện tại lại như là quên mất việc kia.
Liền ngay cả chăn nệm trên ghế sa lon cùng gối đều bị Tiểu Nhã thu thập đi.
Đến sau nửa đêm, Tiết Thiên Vạn khóc náo loạn đến mấy lần, mỗi lần đều là Tiết Giác đến, ôm tiểu tử ở trước cửa sổ sát đất đi qua đi lại, đem tiểu tử dỗ tốt mới lên giường ngủ tiếp.
Như vậy qua mấy lần, trong giấc mộng Tổ Kỳ nghe tiếng khóc của Tiết Thiên Vạn, đều lười động đậy.
Chỉ là thời điểm Tiết Giác vén chăn lên rời giường, khó tránh khỏi mang vào chút gió, mặc dù trong phòng mở máy sưởi, Tổ Kỳ vẫn là theo bản năng hướng chỗ ấm áp mà chui vào, mãi đến tận khi tiến vào trong một cái lồng ngực nóng hừng hực...
Thật là ấm áp a.
Tổ Kỳ vô ý thức dùng hai má cà cà dựa vào lồng ngực, sau đó phát ra một tiếng than thở thoả mãn rồi chìm vào giấc mộng.
Cậu mơ thấy mình mặc quần áo mỏng manh đứng ở một mảnh đất phủ đầy tuyết, lạnh đến mức thân thể run như cái sàng, thật vất vả trong biển tuyết mênh mông tìm tới một ngọn đuốc có thể sưởi ấm, nào có biết còn chưa có tiến lại gần, ngọn lửa kia đột nhiên mọc ra một đôi chân, sau đó liều mạng chạy như điên.
Đối mặt với sắc mặt lo lắng của Ông Ngọc Hương, mặc dù Tổ Kỳ trong bụng hỏa khí dâng cao, cũng trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Tổ Kỳ thở dài, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Thiên Vạn đang ngủ say trong lòng ngực của Ông Ngọc Hương, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đụng xuống đầu ngón tay nho nhỏ của nhóc con, cười khổ nói: "Thiên Vạn quá nháo, tối hôm qua khóc rất nhiều lần."
"Nó lúc còn ở bệnh viện cũng như vậy, vào lúc ấy còn có ta cùng Tiểu Nhã giúp đỡ, con và Tiểu Giác thoải mái hơn rất nhiều, hiện tại con trai dán các con như thế, buổi tối cũng chỉ có thể dựa vào chính các con." Ông Ngọc Hương nói.
Tổ Kỳ gật gật đầu, nghĩ thầm vô luận Tiết Thiên Vạn ở nơi nào ngủ, chỉ cần có Tiết Giác ở đó, ảnh hưởng đối với cậu cũng không lớn.
Ăn sáng xong, Tổ Kỳ liền trở về phòng tiếp tục xem kịch bản.
Cậu và Hằng Cảnh Thần hẹn thời gian thử vai là ba giờ chiều ngày mai, tuy rằng Bách Quang Kiến vỗ ngực bảo đảm sẽ đem nam số hai cho cậu, nhưng cậu cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nghiên cứu kịch bản kỹ càng sẽ có lợi cho sau này.
Trước khi xuyên qua Tổ Kỳ là một tên mọt máy tính, mỗi ngày đều giao thiệp với máy tính, bất quá cậu đối với diễn xuất vẫn có hứng thú rất lớn, nếu không cũng sẽ không đáp ứng lần thử vai này.
Advertisement / Quảng cáo
Tổ Kỳ còn tại lúc cao hứng nhất mà cùng cha mẹ thương lượng, sau này muốn đi theo con đường nghệ thuật, chuẩn bị thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, chỉ là sau đó cha mẹ cậu bị bệnh song song, trong nhà kinh tế từ từ khó khăn, đi Bắc Kinh học tập phải có tài lực chống đỡ, Tổ Kỳ đành phải từ bỏ giấc mộng làm diễn viên.
Lúc còn học đại học cậu có tham gia câu lạc bộ kịch nói, diễn qua không ít nhân vật khó, còn đại diện câu lạc bộ cùng những trường học khác thi đấu đạt được giải diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nói ra thì, kinh nghiệm biểu diễn cùng với nỗ lực trau dồi diễn xuất của Tổ Kỳ cũng không hề thua kém các diễn viên trẻ hiện nay, nhưng đáng tiếc cậu không tiến vào con đường diễn xuất.
Những tưởng rằng việc làm diễn viên là giấc mộng xa vời, không nghĩ tới ở trong thế giới này ước mơ lại thành sự thật, Tổ Kỳ cảm thấy thực sự là vừa buồn cười vừa xót xa.
Xem kịch bản một ngày, lúc Tổ Kỳ phục hồi tinh thần lại, sắc trời ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào đã tối lại.
Ngày hôm nay Tiết Thiên Vạn phi thường ngoan ngoãn nghe lời, nằm ở trong lồng ngực Ông Ngọc Hương ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không quấy không làm khó, cũng không khóc lóc muốn Tổ Kỳ hoặc Tiết Giác ôm, cảm động đến Ông Ngọc Hương thiếu chút nữa khóc lên.
Đến giờ ăn cơm, Ông Ngọc Hương vẫn là ôm Tiết Thiên Vạn không cam lòng buông tay, liên tiếp vui mừng nói: "Ôi uy cháu trai ngoan của ta, rốt cục cũng chịu nhận thức bà nội, bà nội thật sự là thật cao hứng."
Tiết Giác vẫn còn ở công ty xử lý công việc, chưa có trở về, Tổ Kỳ một mình ngồi ở đối diện Ông Ngọc Hương, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắt dĩ.
Có Ông Ngọc Hương liên miên cằn nhằn nói chuyện cùng với Tiết Thiên Vạn a a a a đồng âm, bàn ăn có hai người thật ra không quạnh quẽ.
Tổ Kỳ ăn được một nửa, luôn cảm thấy như thiếu cái gì.
Mãi đến tận khi cậu nhìn thấy Tiết Ngạn Tĩnh cùng Tôn Phi mang thần sắc rụt rè thẳng tắp đi tới, cuối cùng mặt lạnh đứng ở trước bàn ăn, mới nhớ tới Tiết Ngạn Tĩnh tối hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngày hôm nay cả ngày đều không nghe thấy tin tức về ông ta.
Hiển nhiên, Tiết Ngạn Tĩnh cũng không phải tới ăn cơm cùng bọn họ, dù sao trên mặt ông ta mang một biểu tình lãnh khốc.
Tôn Phi tựa hồ cực kỳ sợ Ông Ngọc Hương, mới vừa đi gần liền vội vàng trốn ở phía sau Tiết Ngạn Tĩnh, chỉ lộ ra một đôi mắt khiếp đảm nhược nhược mà nhìn Ông Ngọc Hương sắc mặt đang từ từ lạnh dần.
Tiết Ngạn Tĩnh đem phản ứng của Tôn Phi thu sạch vào đáy mắt, nhất thời đau lòng tột đỉnh, trong lòng đối với hai mẹ con Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác oán hận cũng là nhiều hơn một tầng.
"Bà không phải nói muốn ly hôn sao? Tôi đáp ứng bà, vậy thì ly đi." Tiết Ngạn Tĩnh cười lạnh nói.
Thông báo nhỏ:Truyện đang trong quá trình beta lại nên các bạn nào đọc sau sẽ được đọc một phiên bản hoàn chỉnh hơn nhé:)). Nhưng mà các bạn đọc trước cũng đừng lo bắt đầu từ chương 46 tui đã edit và beta cùng lúc rồi mới đăng nhé.