Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 57 : Nói dối
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------
Lúc nhận điện thoại của Lưu Tuệ San, Chu Diên đang trong phòng làm việc của một người bạn mà than vãn một số chuyện, mới nói đến việc Uông tổng từ chối không cho hắn dẫn dắt người mới, liền nghe thấy Lưu Tuệ San ngữ khí có chút vội vàng gọi hắn về công ty một chuyến.
Nửa tháng trước, Chu Diên uyển chuyển hướng Lưu Tuệ San đề cập tới việc muốn nhờ cô ở bên Uông tổng làn công tác tư tưởng, tốt nhất phân hai người mới có tư chất cho hắn.
Lúc đó Lưu Tuệ San sau khi suy nghĩ liền đáp ứng.
Bất quá muốn thuyết phục Uông Trung Mưu không phải một chuyện dễ dàng, dù sao Đường Mạc Ninh làm lỡ mất vai chính của Cung Tường, Chu Diên làm người đại diện tự nhiên có một phần trách nhiệm, dù là Lưu Tuệ San ở bên cạnh Uông tổng có tiếng nói, không thể nói cái gì chính là cái đó.
Lưu Tuệ San đưa ra thời gian kỳ hạn là nửa tháng, bây giờ vừa vặn nửa tháng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Diên trên mặt cơ hồ muốn cười nở hoa, hắn lập tức cùng bạn mình chào một tiếng, sau đó cầm lấy áo khoác mặc vào vội vàng rời khỏi.
Dùng tốc độ nhanh nhất trở lại công ty, đi đến bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Chu Diên đầu tiên liền qua lớp thủy tinh nhìn thấy Lưu Tuệ San ngồi ở bên trong, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng tăng nhanh bước chân đi vào.
Đương nhiên trong phòng nghỉ ngơi còn có Tổ Kỳ và những người khác, chỉ là lúc này đã không vào được mắt Chu Diên.
"Tuệ tỷ." Chu Diên cao hứng hô một tiếng, thuận thế đặt mông ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lưu Tuệ San.
Lưu Tuệ San ở đây ngồi nửa tiếng, đã chờ đến rất thiếu kiên nhẫn, nếu không phải có nhiều người nhìn như vậy cô ta cũng sẽ không vội vã xử lý chuyện này.
"Cậu đã đến rồi." Lưu Tuệ San liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức trực tiếp vào chủ đề mà nói rằng, "Tôi muốn hỏi cậu một chút, trước đây lúc cậu đem Tiểu Đặng tử đưa qua chỗ tôi, đã đề cập với cậu ta chuyện tiền lương chưa?"
Nghe vậy, Chu Diên hơi sững sờ.
Hắn dường như không nghĩ tới Lưu Tuệ San lại đột nhiên hỏi chuyện này, bất quá rất nhanh hắn không chút suy nghĩ mà đáp: " Lương Tiểu Đặng Tử vẫn luôn bảo trì ở trình độ nhất định, nếu như chị cảm thấy cậu ta làm tốt, tôi có thể cân nhắc cuối năm phát cho cậu ta tiền thuởng nhiều một chút."
Advertisement / Quảng cáo
Ngược lại là Tổ Kỳ bỏ tiền, thời điểm đó để Tiểu Đặng Tử tìm thời gian đi tìm Tổ Kỳ khóc lóc thảm thương là được, bàn tính trong đầu Chu Diên đánh bùm bùm vang lên. ( Chơi vậy ai chơi lại cha nội)
Lưu Tuệ San bấm điện thoại di động, thuận miệng hỏi: "Nếu đã nói như vậy, lương cùng tiền thưởng cuối năm của Tiểu Đặng Tử đều là cậu chi trả?"
"Đương nhiên là tôi, không thì còn có ai chịu chi ra số tiền kia?" Chu Diên buồn cười mở miệng, đồng thời lại cảm thấy có một chút không đúng, thật giống như Lưu Tuệ San đang cố ý để hắn nói ra lời nói này.
Không chờ Chu Diên ngẫm nghĩ, Lưu Tuệ San đã là kéo khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, giọng điệu lạnh lẽo mà nói: "Có đúng không? Nhưng mà hôm nay Tổ Kỳ lại đến đòi người."
Vừa dứt lời, Chu Diên liền tại dư quang bên trong nhìn thấy một thân ảnh ngồi trong góc đứng lên, cũng hướng về bọn họ bên này từ từ đi tới, hắn quay đầu định thần nhìn lại ——
Lại là Tổ Kỳ?!
Chu Diên trong nháy mắt ý thức được cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn như bị lửa đốt mông mà đứng lên, nghiến răng nghiến lợi trừng Tổ Kỳ.
"Cậu đến đây làm gì?" Chu Diên từ trong kẽ răng bỏ ra một câu, hắn tiến lên muốn kéo cánh tay Tổ Kỳ, lại bị Tổ Kỳ nghiêng thân thể linh hoạt tránh ra.
"Không phải anh kêu tôi đến tìm Tuệ tỷ sao?" Tổ Kỳ hai tay vòng qua ngực, đứng ở bên cạnh Lưu Tuệ San, nhướn mày tự tiếu phi tiếu nhìn Chu Diên.
Tổ Kỳ: "..."
Nói cách khác, sau đó cậu và Dư Mỹ Đồng chính là quan hệ đồng nghiệp.
Tỷ lệ bọn họ gặp mặt như ngồi chung cưỡi tên lửa.
Nội dung tiểu thuyết chuyển biến quá cấp tốc, Tổ Kỳ cảm giác buồng tim của mình có chút không chịu được, sắc mặt cậu trắng bệch mà che ngực, một hồi lâu mới từ trong khiếp sợ mà bình tĩnh lại.
Có lẽ đây chính là số mệnh...
Tổ Kỳ cảm nhận được tác giả có ác ý sâu sắc với nội dung cốt truyện.
Một bên khác.
Advertisement / Quảng cáo
Lưu Tuệ San bận hết một ngày làm việc, buổi tối lúc về đến nhà đã là mười giờ.
Cô ta nằm trên ghế sôpha, xoa mi tâm hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra lúc sáng, vẫn cảm thấy tức không nhịn nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta cầm điện thoại di động gọi cho Liễu Tĩnh.
Không bao lâu, Liễu Tĩnh liền nhận điện thoại.
Lưu Tuệ San tuôn một trận oán than với Liễu Tĩnh, đem Chu Diên từ đầu đến chân nói một lần.
Liễu Tĩnh cười kêu Lưu Tuệ San xin bớt giận, đừng vì sai lầm của người khác mà làm khó chính mình, tức giận nhiều sẽ có nếp nhăn, ngược lại là hỏi: "Hậu bối mà cô nói là ai? Còn thật dũng cảm, còn có gan lớn đi gặp cô đòi người."
"Bà biết Tổ Kỳ không?" Lưu Tuệ San vừa nói một bên nâng chung trà lên, "Chính là cái người hồi trước cùng con trai lớn của Tiết thị -Tiết Giác kết hôn, thường hay lên hot search, huyên náo đến mọi người đều biết."
Lưu Tuệ San nghĩ thầm Liễu Tĩnh là biên tập một tạp chí, khẳng định đối động thái của vòng giải trí hiểu rõ, kết quả đối phương nghe xong lời của cô ta, đột nhiên không còn âm thanh.
"Liễu Tĩnh?" Lưu Tuệ San cười nói, "Không quen biết cũng không quan trọng, tác phẩm tiêu biểu của cậu ta không nhiều, e rằng không ở trong phạm vi sự chú ý của bà."
"Tuệ San..." Liễu Tĩnh hít sâu một cái, vân vân tự bình phục lại sau đó mới chầm chậm mở miệng, "Còn nhớ táo tây tôi đã nói với cô không? Táo tây đó chính là Tổ Kỳ cho tôi."
Đang uống nước Lưu Tuệ San động tác đột nhiên dừng lại, lập tức để ly xuống mà ho kịch liệt.
"Ôi mẹ tôi ơi?" Lưu Tuệ San khiếp sợ văng tục, "Bà nói cái người kia là Tổ Kỳ?! Sao không nói sớm!"
Vừa nghĩ tới ngày hôm nay cô ta sống sờ sờ bỏ lỡ cơ hội tốt tiếp cận Tổ Kỳ, Lưu Tuệ San hối hận đến xanh cả ruột, hận không thể lập tức xuyên trở về ban ngày đem số điện thoại và phương thức liên lạc của Tổ Kỳ đều lưu lại, tốt nhất là cùng nhau nữa ăn cơm tối giao lưu tình cảm.
Nhưng mà đã chậm...
Lưu Tuệ San mặt lộ vẻ sầu bi, nâng tay sờ sờ nếp nhăn nơi khóe mắt, bỗng nhiên có loại cảm giác tuyệt vọng khi trời sập xuống.
Trong điện thoại Liễu Tĩnh cũng chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Nếu như tôi sớm biết cô và Tổ Kỳ gặp mặt, vậy dù thế nào tôi cũng sẽ dời hết công tác bám theo cô đến công ty."
Nói xong, hai người phụ nữ bi thương đồng thời thở dài.