Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 64 : Đổi mới
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
- -------------------------------------------------
Chờ mọi người ngồi ngay ngắn, đạo diễn Vương cùng hai biên kịch có việc đột xuất mới chậm rãi khoan thai tới.
Tổ Kỳ vốn cũng không phải là tính cách hướng ngoại, tại loại trường hợp có thể được xưng là xã giao này, cậu còn có chút không quen, chỉ là dựa theo Đoạn Khải căn dặn lần lượt hướng từng đạo diễn biên kịch kính rượu, ngay cả trợ lý đạo diễn giúp cậu truyền tin, thậm chí còn bị kéo vào các loại phân tổ trong đoàn.
Như thế một vòng, cũng không có nơi nào còn cần Tổ Kỳ đứng ra vì thế cậu yên lặng ngồi ở bên cạnh Đoạn Khải ăn lẩu.
Mùa đông khắc nghiệt ăn món lẩu nóng hổi là một sự hưởng thụ, Tổ Kỳ cởi áo khoác dày ra, chỉ mặc kiện áo lông đơn bạc, liền vén lên tay áo mà ngồi gặm lấy gặm để.
Bên trong bao sương máy sưởi mở rất đủ, không bao lâu Tổ Kỳ liền bị máy sưởi lẫn hơi nóng trong nồi hun đến trên trán tràn ra một tầng mồ hôi.
Đoạn Khải đang cùng biên kịch tán gẫu, thấy thế xé cái khăn giấy đưa cho Tổ Kỳ: "Cầm."
Tổ Kỳ vội vã đem vịt ruột bỏ vào bên trong đĩa dầu, dùng một tay khác từ trong tay Đoạn Khải tiếp nhận giấy ăn, lung tung tại trên trán lau lau rồi hai lần sau đó gắp lên ruột vịt bỏ vào trong miệng.
Ăn ngon thật...
Tổ Kỳ cảm giác mình cả người đều như được thăng hoa, hưởng thụ tựa hồ đuổi đi bôn ba mệt nhọc ban ngày.
Cậu liền gắp một đũa ruột vịt đặt ở bên trong nồi đun nước, canh lấy thời gian vớt lên, vừa muốn hướng trong bát của mình thả vào, bất thình lình cảm thấy được một đạo ánh mắt cực kỳ cường liệt.
Tổ Kỳ dừng một chút, theo bản năng quay đầu nhìn lại ——
Tiếp liền đối diện với một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời màu nâu nhạt. Advertisement / Quảng cáo
Tổ Kỳ này mới đột nhiên nhớ tới, ảnh đế bảy trăm triệu Kiều Y Dương vẫn ngồi ở bên cạnh mình, nhưng là ảnh đế này thực sự quá an tĩnh thật không có độ tồn tại, cho nên Tổ Kỳ mời rượu xong liền đem hắn quên mất...
Kiều Y Dương lúc chúc rượu liền cởi ra vật che chắn trên người chỉ mặc một bộ áo nhung rộng rãi màu đen, chèn ép da thịt của hắn càng trắng nõn.
Mặc dù Kiều Y Dương là ảnh đế đã cầm mấy giải thưởng, dù sao chỉ là người mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, bên ngoài càng thiên về sạch sẽ tuấn tú, khí chất so với tiểu thịt tươi thành thục thận trọng không ít.
Lúc Tổ Kỳ biết được Kiều Y Dương sắp diễn vai nam chính của Cung Tường, liền lén lút tra xét tài liệu của hắn, lúc này vừa nhìn tướng mạo của hắn, trong lòng không không khiếp sợ.
Chỉ vì Kiều Y Dương cùng trên mạng bộ dáng kém nhau quá nhiều... Không đúng, nói đúng ra, hẳn là Kiều Y Dương cùng hắn trước đây bộ dáng kém nhau quá nhiều.
Trước đây Kiều Y Dương là hình tượng chàng trai hàng xóm dương quang đẹp đẽ lại có điểm trẻ con đầy đặn, mà hiện tại đã gầy đến một loại mức độ khó mà tin nổi.
Hốc mắt lõm, hai gò má cũng lộ ra, viền mắt phía dưới tràn ngập một vòng bầm đen dày đặc, thoạt nhìn là kết quả của việc lâu ngày không nghỉ ngơi tốt.
Kiều Y Dương da dẻ cực kỳ trắng nõn, như hoa tuyết cho nên bất kỳ một chút tì vết đều có thể ở trên mặt hắn hiện ra hết sức rõ ràng.
Tổ Kỳ căn bản không biết Kiều Y Dương trong đầu bảy chuyển tám loan suy nghĩ nhiều như vậy, càng không biết độ hảo cảm của Kiều Y Dương đối với cậu xẹt xẹt xẹt tăng lên.
Từ bên trong nhà hàng lẩu đi ra, đạo diễn Vương liền nhiệt tình mời mọi người đi club phụ cận để ca hát, Tổ Kỳ ngũ âm không đầy đủ cũng không muốn bêu xấu, liền tìm cớ từ chối.
Một mình trở lại khách sạn, Tổ Kỳ tắm rửa xong bên hông chỉ quấn khăn tắm, liền ngồi ở bên giường chơi điện thoại di động.
Cậu mở ra khung chat sáng nay trò truyện cùng Tiết Giác, nhìn tin cuối cùng mình gửi qua lại không có phản hồi, do dự có nên hay không gửi thêm tin nhắn.
Nhưng là nhắn cái gì đây?
"Đã ngủ chưa?"
"Ăn cơm chưa?"
"Còn ở công ty tăng ca sao?" Advertisement / Quảng cáo
"Đang làm gì đó?"
Không được không được, những câu nói này rất rõ ràng cho thấy đang tận lực tìm đề tài, thật giống thẳng nam mà giống y như bọn con gái, hơn nữa Tổ Kỳ không biết ở nơi nào từng thấy, "Làm gì đó" câu nói này giống như là "Tôi nhớ anh ".
Tổ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, ở khung nhập tin gõ hơn nửa ngày, cũng không có tìm được phần mở màn thích hợp.
Ngay lúc cậu mủ rũ muốn từ bỏ, khung trò chuyện bên trong đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một câu nói.
【 Em cuối cùng là muốn nói cái gì? 】(ủa tui nói nè cái này là canh tin nhắn cả ngày hả cha nội)
Tổ Kỳ thoáng chốc sửng sốt, thật lâu mơi phản ứng thì ra là Tiết Giác gửi tin nhắn, có thể do đầu óc còn mê man nên cậu gò bừa một kí tự.
【? 】
Rất nhanh, Tiết Giác lại trả lời.
【 Em đã trong khung tin nhắn gõ hơn mười phút. 】
Tổ Kỳ: "..."
Không biết làm sao, hai má Tổ Kỳ đột nhiên thiêu hồng lên, nóng đến trái tim ầm đông nhảy lên, khó giải thích được có loại cảm giác chột dạ khi làm việc xấu bị người khác bắt được.
Tổ Kỳ cảm thấy chính mình cần phải tìm cái lý do qua loa lấy lệ một chút, kết quả cậu mới vừa nghĩ như vậy xong, Tiết Giác đã gọi video qua.
Mà Tổ Kỳ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã nhận.