Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 76 : Câu hỏi
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
-------------------------------------------------
Tổ Kỳ thực sự uể oải cực kì, trở lại phòng thiết yến xong thì đợi một chút rồi về phòng tắm rửa liền đi ngủ.
Ban đêm, lúc Tổ Kỳ đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác bên người truyền đến một chút động tĩnh, cậu nghiêng người nhìn cửa phòng ngủ, theo bản năng muốn ngồi dậy nhìn lại, kết quả có một bàn tay nhẹ nhàng đè cậu xuống.
"Không có chuyện gì." Âm thanh Tiết Giác bên tai bên vang lên, "Ngủ đi."
Nghe vậy, buồn ngủ trong nháy mắt tản đi hơn nửa, cậu không nhịn được giơ tay kéo tay Tiết Giác, sau đó xoay người mặt đối mặt với Tiết Giác.
Trong phòng đen kịt một màu, chỉ có rèm cửa sổ nửa khép ánh trăng mông lung bên ngoài mơ hồ lọt vào bên trong.
Dưới ánh sáng mơ hồ như vậy Tổ Kỳ chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ thân ảnh của Tiết Giác, cùng với âm thanh khi Tiết Giác lên giường,không bao lâu sau Tiết Giác đã nằm xuống bên cạnh cậu.
Kỳ thực sau khi tắm rửa xong Tổ Kỳ liền uống trà giải rượu do Tiểu Nhã pha, lần này đầu rất thanh tỉnh, cậu nghĩ tới chuyện phát sinh trong phòng rửa tay lúc nãy, trong lòng run sợ một hồi, vì vậy nắm chặt tay Tiết Giác.
"Tiết Giác." Tổ Kỳ khàn cổ họng hô một tiếng.
Tiết Giác ở bên cạnh Tổ Kỳ nằm xuống sau đó...không nhúc nhích nữa, hắn ừ một tiếng, xem như là đáp lại Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ cảm thụ được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ lòng bàn tay của Tiết Giác, cậu theo bản năng liếm môi một cái, bắt đầu tìm đề tài nói: "Đã tan tiệc?" Advertisement / Quảng cáo
"Ừ đã xong." Tiết Giác tùy ý để Tổ Kỳ kéo tay, giọng nói giàu từ tính ở trong không gian yên tĩnh vang lên cực kỳ yên tâm, hắn nói, "Trương quản gia còn đang giúp đỡ tiễn khách, tôi lên trước."
Vì không muốn quấy rầy đến Tổ Kỳ, Tiết Giác cố ý đi phòng khách tắm rửa sạch sẽ mới lại đây, không nghĩ tới Tổ Kỳ còn chưa ngủ.
Chỉ là tối hôm nay Tổ Kỳ ngoan ngoãn đến kỳ lạ, đã quen với bộ dáng đối phương hay tìm cớ gây sự, lúc này Tiết Giác lại có chút không thích ứng.
"Ồ..." Tổ Kỳ không yên lòng đáp lại, cậu nhàm chán dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Tiết Giác, nhưng đáng tiếc người nằm bên cạnh hình như không sợ ngứa, hoàn toàn thờ ơ không động lòng.
Sau khi Tổ Kỳ yên tĩnh lại, Tiết Giác cũng thành thật ngậm miệng lại, không hề có ý tứ muốn nói chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tổ Kỳ cảm thấy được e rằng chính mình cần phải chủ động một ít, dù sao cũng là cậu thích Tiết Giác trước nên sẽ phải bỏ ra nhiều hơn, nếu như Tiết Giác không thể nào tiếp thu được việc mình yêu thích hắn...
Dựa theo tính cách của Tiết Giác, hắn sẽ trực tiếp từ chối nhỉ?
"Thiên Vạn sắp nặng mười lăm cân rồi." Ông Ngọc Hương cười nói, "Quân Trác đã nói với ta thật nhiều lần, để ta trợ giúp Thiên Vạn giảm béo, nhưng ta không đành lòng.
Tổ Kỳ kéo kéo cái tay nhỏ đang duỗi về phía mình của Tiết Thiên Vạn, chà chà hai tiếng nói rằng: "Thật sự hơi mập, trẻ con hơn hai tháng bình thường cân nặng ước chừng tầm 10 cân đổ lại?"
Con số này là do Tổ Kỳ ở trên mạng tra được, cậu còn ở trên mạng nhìn thấy muôn hình muôn vẻ ảnh chụp của trẻ em hai, ba tháng, bất quá cậu tự nhận là mấy đứa trẻ kia đều không có đáng yêu như Thiên Vạn của cậu.
Tuy rằng Tiết Thiên Vạn thoạt nhìn bụ bẫm, thế nhưng trắng trẻo non nớt, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh hữu thần, chính là lúc khóc lên có hơi phiền toái..
Hiện tại Tổ Kỳ hoàn toàn không thừa nhận ban đầu là ai nói đứa con nhà mình xấu như con khỉ. Advertisement / Quảng cáo
Đáng tiếc sự thực chứng minh, Tiết Thiên Vạn không thể khen được.
Tổ Kỳ mới vừa nghĩ như vậy xong, chỉ thấy Tiết Thiên Vạn bĩu môi, tiếp theo ở trong lồng ngực của Ông Ngọc Hương nhăn mặt lại khóc lớn lên,hai cái tay nhỏ bé liều mạng hướng về phía Tổ Kỳ.
Ông Ngọc Hương biểu tình lập tức từ vui mừng biến thành bi thống, vừa đem Tiết Thiên Vạn trả lại Tổ Kỳ một bên chua xót mà nói: "Cháu trai của ta bắt đầu chỉ muốn ba ba..."
"..." Tổ Kỳ dùng hay tay mỏi nhừ tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, lộ ra một vệt nụ cười lúng túng.
Sau khi trở về trong lòng Tổ Kỳ, tiếng khóc của nhóc con im bặt đi, trên gương mặt bụ bẩm còn vương theo nước mắt long lanh, lại há hốc mồm nha nha ngốc cười rộ lên.
Ông Ngọc Hương tha thiết mong chờ nhìn tất cả những thứ này, trong mắt ai oán cơ hồ muốn ngưng lại thành cục.
Mãi đến tận buổi chiều, Ông Ngọc Hương mới dám thừa dịp Tiết Thiên Vạn ngủ, đem nhóc con ôm đi, mà lúc này, Hằng Cảnh Thần cũng tìm tới cửa.
Tổ Kỳ đem Hằng Cảnh Thần mang tới thư phòng của Tiết Giác ở lầu 2, hai người ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Tiểu Nhã bưng nước trà cùng điểm tâm tiến vào, đặt ở trên khay trà sau đó lặng yên không một tiếng động lùi ra.
Hằng Cảnh Thần ở trên con đường tuyết phía trước khuôn viên biệt thự đi gần 20 phút, lạnh đến mức cả người đều run, hai tay cầm tách trà nóng hớp một hớp lớn nhất thời cảm giác trong thân thể ấm áp lên hẳn.
"Nhà các cậu cũng lớn quá rồi đó, nên tổ chức lái xe ngắm cảnh đi, nếu còn đi tiếp nữa chắc tôi sẽ đông thành nước đá mất." Hằng Cảnh Thần ai oán nói.
Tổ Kỳ tán đồng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy diện tích nơi này quá lớn, sau khi ăn xong tản bộ đều phải đi rất lâu."
Hằng Cảnh Thần: "..." Đây có thể coi là khoe khoang trá hình không?
Đông xả tây xả nói chuyện một hồi, Hằng Cảnh Thần mới nghiêm túc trở về đến đề chính: "Đúng rồi, tối hôm qua tôi dự định nói cho cậu, kết quả không tìm được ngươi người ở đâu, chính là việc tuần trước cậu nhờ tôi hỏi thăm, tôi có một bạn học ở vùng ngoại thành làm nuôi trồng, nửa năm trước dự định thu tay lại đem đất bán chuyển nhượng, nhưng đáng tiếc miếng đất lớn như vậy, chu vi hoang tàn vắng vẻ không nằm trong phạm vi quy hoạch xây dựng, đến bây giờ còn chưa tìm được người mua, nếu như cậu cảm thấy hứng thú có thể đi xem một chút."