Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 79 : A Khoan

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường



---------------------------------------------



Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác nói chuyện với nhau, Tổ Kỳ ở bên trong phòng ngủ nghe được rõ rõ ràng ràng nhất thời cả khuôn mặt đỏ như cái mông khỉ, hận không thể trực tiếp biến mất ở trong chăn luôn cho rồi.



Lúc Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đang còn khóc nha oa đến bên giường, Tổ Kỳ đã đem mình bọc thành một cái bánh chưng, không hề động đậy mà nằm ở trên giường giả bộ ngủ.



"Đang ngủ sao?" Tiết Giác hỏi.



Tổ Kỳ trầm mặc nửa ngày, vốn định trực tiếp ngủ thiếp đi, chỉ là nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tiết Thiên Vạn, đến cùng không đành lòng, liền đem chăn trên đầu xốc lên, lộ ra bản mặt đỏ hồng.



Dưới ánh đèn, Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đầy mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cậu, hơi có chút tay chân luống cuống mà nói rằng: "Em tới xem nó một chút đi, tôi không biết dỗ làm sao."



Tổ Kỳ ôm lấy Tiết Thiên Vạn, cậu còn chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy tiếng khóc của nhóc con trong lồng ngực dần yếu đi.



"Xem ra nó thật sự rất yêu thích em." Tiết Giác ánh mắt ôn hòa, sắc mặt ôn nhu đến mức có thể tràn ra một ao nước thanh mát, hắn vừa chậm rãi ngồi xuống bên giường vừa nói.



Dù sao cũng là con trai mình dựng dục mấy tháng liền sinh ra, Tổ Kỳ nhìn tiểu dáng dấp khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của Tiết Thiên Vạn, vẫn là cảm thấy vừa xót vừa đau.



Cậu ôm Tiết Thiên Vạn, đợi Tiết Giác đem khăn lông ấm đến lau sạch mặt con trai, liền khinh vỗ nhẹ lưng dỗ một phút chốc.



Vừa nãy khóc mệt mỏi, Tiết Thiên Vạn dưới sự dỗ dành của Tổ Kỳ không bao lâu liền híp lại mở mắt, dần dần ngủ thiếp đi.



Tổ Kỳ buồn cười nhìn khuôn mặt của tiểu ngu ngốc nhà mình, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Giác, kết quả bất thình lình đụng phải ánh mắt của Tiết Giác đang nhìn mình chăm chú.



"..."



Thật vất vả mới khôi phục bình tĩnh Tổ Kỳ thoáng chốc liền đỏ mặt: "Anh đừng nhìn chằm chằm em như thế."



Tiết Giác bật cười, trên khuôn mặt lộ ra sự ôn nhu, hắn dường như cảm thấy sự thất thố của mình, hắng giọng một cái, mới mở miệng: "Tôi phát hiện em rất đẹp."



Tổ Kỳ: "..." Cậu rất muốn nói, giờ anh mới biết sao? Đây không phải là sự tình rõ như ban ngày à?



Bất quá tâm tư xấu hổ còn sót lại đã ngăn trở cậu nói ra lời tự luyến như thế.



Trong chốc lát, Tiết Giác đã bất động thanh sắc dời đi đề tài: "Theo lý thuyết, trẻ con vừa ra đời không có thị lực, phải ba, bốn tháng mới bắt đầu nhận thức, cũng không biết Thiên Vạn từ chỗ nào có trực giác chuẩn như vậy, chỉ cần cảm nhận một cái liền đúng."



Tổ Kỳ hoảng sợ nói: "Nói cách khác... Thiên Vạn hiện tại cái gì đều không nhìn thấy sao?!"



Tiết Giác mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, dừng giây lát rồi nói rằng: "Còn không đến mức nghiêm trọng như vậy, giống như chúng ta bị cận thị thôi, mọi thứ đều rất mơ hồ."

Advertisement / Quảng cáo



Tổ Kỳ bừng tỉnh, đồng thời tâm lý vừa kinh ngạc vừa tự trách, cậu chỉ từ chỗ Ông Ngọc Hương học tập cách chăm bế con, lại hiếm khi chủ động đi tìm hiểu kỹ về con nít.



Ngược lại là Tiết Giác thường xuyên cùng Ông Ngọc Hương mang Tiết Thiên Vạn đi bệnh viện tiêm ngừa và kiểm tra sức khỏe, đúng nghĩa là ba ruột của đứa nhỏ.



Đối với sự trầm mặc bất ngờ của Tổ Kỳ, Tiết Giác tựa hồ đoán được cậu đang suy nghĩ gì, phát ra một tiếng than thở nhẹ, đưa tay sờ sờ mái tóc của Tổ Kỳ.



Sợi tóc mới sấy sờ vào xúc cảm vô cùng tốt, như đang sờ một chú thỏ nhỏ lông xù, Tiết Giác bỗng nhiên có chút không nỡ buông tay.



"Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai em còn có việc phải làm." Tiết Giác nói.



Tổ Kỳ gật gật đầu, rón rén đem Tiết Thiên Vạn đặt ở giữa, hướng Tiết Giác nói một tiếng ngủ ngon.



Sau khi tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ đều lâm vào một mảnh tăm tối, Tổ Kỳ nghe trong không khí truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tiết Giác, trong lúc nhất thời cả người đều tràn ngập một loại cảm giác khó tin, thật giống như đang nằm mơ.



Cậu và Tiết Giác dĩ nhiên ở cùng một chỗ...



Chuyện như vậy nếu đặt vào thời điểm lúc Tổ Kỳ mới xuyên vào, thì ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ tới.



Mang theo tâm tình như thế, Tổ Kỳ liền mất ngủ.



Ban đêm Tiết Thiên Vạn tỉnh giấc mấy lần, đói bụng đến khóc la om sòm, không đợi Tổ Kỳ có hành động, Tiết Giác đã vươn mình xuống giường, rất là thuần thục ôm lấy Tiết Thiên Vạn khinh hống cùng pha sữa cho nó, Tổ Kỳ muốn giúp đỡ thế nhưng bị Tiết Giác ngăn lại.



Liền như vậy đến hừng đông, Tổ Kỳ cuối cùng cũng coi như có chút buồn ngủ, Tiết Giác lại rời giường rửa mặt mặc quần áo, thuận tiện đem Tiết Thiên Vạn vẫn còn ngủ say giao cho Ông Ngọc Hương.


"Tổ Kỳ, cậu kêu tôi đi mua đồ, tôi đều mua được." Tiểu Nhã vui vẻ nói,trong tay còn cầm một cái túi ni lông đen đầy ắp.



Tổ Kỳ tiếp nhận túi, mở ra xem, bên trong là các loại hạt giống được đựng trong các túi nhựa xếp chồng lên nhau.



"Tôi chạy khắp nơi nghe ngóng đủ chỗ mới tìm được cửa hàng này, nghe nói chất lượng hạt giống là tốt nhất." Tiểu Nhã đếm trên đầu ngón tay, "Có củ cải, bắp cải thảo, rau hẹ cùng cải thìa này vài loại."



"Cám ơn cô, Tiểu Nhã." Tổ Kỳ cảm kích nói, chốc lát lại hỏi, "Cây ăn quả đâu?"



Tiểu Nhã nói: "Tôi mua một đống cây giống táo tây cùng anh đào trở về, không tiện mang vào, liền để ở phía trước viện, tôi mang cậu đi xem."



Tổ Kỳ lên lầu đem hạt giống đặt trong phòng ngủ, mới cùng Tiểu Nhã đi đến phía trước biệt thự.



Cây giống được đóng gói kỹ càng xếp ngay ngắn trên sàn, Tổ Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh quan sát nửa ngày, sau đó từ loạt cây táo cùng cây anh đào chọn lựa ra chọn ra hai cây giống tốt nhất.



"Còn lại mấy cây này cô giúp tôi tìm một chỗ đặt tạm." Tổ Kỳ cầm trong tay hai cây giống, đứng dậy nói với Tiểu Nhã.



Tiểu Nhã gật đầu nói được.



Tổ Kỳ lại hỏi: "Cô biết cách chăm sóc chưa?



"Biết chứ, sáng sớm hôm nay lúc tôi đi mua cây giống bị mấy đại bá nói tới lỗ tai đều sắp lên cái kén." Tiểu Nhã thở dài nói.



Tạm thời số cây giống chưa dùng tới đem đặt ở nơi thông thoáng râm mát, hơn nữa mỗi ngày đều tưới cho cây một ít nước, đồng thời phun một ít nước lên lá để duy trì sức sống cho cây...

Advertisement / Quảng cáo



Thấy Tiểu Nhã đem phương pháp chăm sóc cây giống nói ra, Tổ Kỳ đột nhiên có chút hổ thẹn, cậu thậm chí nảy ra ý nghĩ muốn đem Tiểu Nhã an bài đến làm việc ở chỗ trại chăn nuôi cậu sắp mua lại.



Trước đây lúc Tổ Kỳ ở trên mạng bán tĩnh tâm dưỡng thần phấn, Tiểu Nhã có thể nói là đại tướng quân chủ lực.



Nhưng là tỉ mỉ châm chước, Tổ Kỳ vẫn là bỏ đi ý nghĩ này, vạn nhất việc cậu có thể vào không gian không cẩn thận bị truyền ra ngoài, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.



Tổ Kỳ cầm hai cây giống đi ngang qua phòng khách, vừa vặn gặp phải Ông Ngọc Hương đang ôm Tiết Thiên Vạn đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh.



Ông Ngọc Hương liếc nhìn đồ vật trong tay Tổ Kỳ, kỳ quái nói: "Tiểu Kỳ, con tại sao lại cầm hai cây giống vậy?"



"Con dự định cùng bạn mở vườn trái cây hoặc nông trường, nên để Tiểu Nhã đi mua chút cây giống cùng hạt giống trở về tự mình mày mò một chút." Tổ Kỳ mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, đây là cái cớ cậu đã suy nghĩ từ trước.



Ông Ngọc Hương cũng không có hoài nghi lời Tổ Kỳ nói, còn rất đau lòng mà nói: "Kỳ thực con đi diễn một chút còn có thể, mở vườn trái cây nông trường thực sự lao tâm phí công, với điều kiện nhà chúng ta cũng không cần con phải khổ cực kiếm tiền như vậy."



Nếu như điều kiện cho phép, Tổ Kỳ tự nhiên rất tình nguyện mà ăn bám.



Trước đây cậu kiếm tiền là sợ sệt Tiết Giác cùng Tiết gia phát sinh biến cố, có tiền tài kề bên người, là có thể giảm giảm rất nhiều nguy cơ đang tiềm ẩn, mà hiện tại tiếp tục kiếm tiền, thuần túy là bởi vì nghĩ không nên lãng phí vật tư phong phú trong không gian như vậy.



"Con chỉ là tùy tiện làm một chút mà thôi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian." Tổ Kỳ cười một cái nói.



Ông Ngọc Hương biết mình không khuyên nổi Tổ Kỳ, thức thời không nói cái gì nữa, trơ mắt nhìn Tổ Kỳ cầm hai cây giống lên lầu hai.



Buổi chiều năm giờ, Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử ngồi xe của công ty đúng hạn đi đến ngoài cửa lớn Tiết gia chờ đợi, Tổ Kỳ thu thập xong rương hành lý, liền đem hạt giống cùng cây giống đóng gói tốt, kéo vali chuẩn bị rời nhà.



Tiết Thiên Vạn ở trong lồng ngực Ông Ngọc Hương ngủ như heo con, hai gò má trắng mịn lộ ra một tầng hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng khả ái.



Tổ Kỳ nhịn không được ở trên gương mặt của con trai hôn một cái, thở dài nói: "Không nghĩ tới con trai xấu xí của tôi nhanh như vậy đã nghịch tập."



Ông Ngọc Hương nghe xong, liên tiếp vui mừng a.



"Gặp lại sau,Tiết Vấn Cẩm." Tổ Kỳ nặn nặn móng vuốt nhỏ đô đô thịt của con trai, ở trong lòng bàn tay hôn một cái, đây là lần đầu tiên cậu gọi đại danh của Tiết Thiên Vạn.



Tiết Vấn Cẩm.



Danh tự này là Tổ Kỳ đặt,cũng không có ngụ ý phức tạp gì, cũng không có như Tiết Giác trước đây tìm đến mấy đại sư đoán mệnh mà chỉ lấy đơn giản hai chữ.



Đồng âm điềm đạm.



Hi vọng tiểu tử kia sau này khi lớn lên có thể điềm đạm một chút, đừng tiếp tục nháo người như thế.



Củ Cải: Tui được free rồi nè mọi người! Mọi người có vui hăm! Hay bỏ quên tui luôn rồi 😊