Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 81 : Bàn bạc thành công + Trúng độc

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường



- ---------------------------------------



[1. Bàn bạc thành công ]



Tổ Kỳ cùng mọi người trên đường trở lại đoàn phim, mà đoàn phim bên này đang ở một tình huống hoàn toàn khác.



Ai có thể nghĩ tới, ảnh đế Kiều Y Dương chỉ là tới quay phim, cư nhiên lại trị được chứng kén ăn đã quấy nhiễu hắn nhiều năm.Trong lúc nhất thời, toàn bộ đoàn phim đều náo nhiệt lên.



Nhưng mà bầu không khí sung sướng cũng không có kéo dài bao lâu, mãi đến tận khi Tiểu Đặng Tử cầm hai cái nấm bị Chu Hải dùng một chút ăn hết, Kiều Y Dương lại bắt đầu bệnh kén ăn.



Chu Hải đem hết thảy hi vọng đều ký thác vào loại nấm đó, vì vậy không ngừng không nghỉ tìm tới nhân viên phụ trách mua sắm.



Nhân viên hậu cần bị Chu Hải tìm tới chính là nữ sinh ngày đó chào hỏi hắn, nghe xong Chu Hải nói, nữ sinh một mặt mơ màng mà gãi đầu một cái: "Tôi đem tất cả nấm mà bạn của đạo diễn Vương tặng đều đặt ở trong phòng bếp, có tới hai hòm lớn, không thể nhanh như vậy liền ăn hết được!"



"Hai hòm lớn?" Chu Hải lắc lắc đầu nói, "Không thể, tôi chỉ nhìn thấy có hai cái để trong rổ nên lấy dùng."



Nữ sinh vội la lên: "Thật sự có hai hòm, tôi tự mình mang vào, còn kiểm lại một lần, để ở phía dưới tủ ngoài cùng bên trái."



"..." Chu Hải đột nhiên trở nên trầm mặc, biểu tình kỳ quái nhìn nữ sinh một hồi lâu, nói rằng, "Có thể phiền phức cô cùng tôi nhìn một chút không?



Nữ sinh bị vẻ mặt đột biến nghiêm túc của Chu Hải làm sợ hết hồn, sững sờ gật đầu, liền đi theo Chu Hải đi nhà bếp.



Sự thực chứng minh nữ sinh cũng không hề nói dối, trong tủ xác thực có hai hòm mới nấm mới hái, hơn nữa bởi gian nhà bếp lúc thường chỉ có đám người Chu Hải dùng, đột biến nữ sinh chuyển tới nấm hoàn toàn không có bị động qua.



Sau khi nhìn xong, Chu Hải cùng nữ sinh đồng thời bối rối.



"Không phải..." Nữ sinh trước tiên phản ứng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Chu Hải, "Chu ca, tôi đem ra nấm đều để ở chỗ này, trước anh dùng là chỗ nấm từ đâu tới vậy?"



Chu Hải ngập ngừng nửa ngày, lại cảm giác yết hầu bên trong như là có đồ vật bị kẹt lại, một cái âm điệu đều không phát ra được.



Tuy rằng trước đó hắn dùng nấm không rõ lai lịch, mà không thể phủ nhận, loại nấm đó thực sự cải thiện chứng biến ăn của Kiều Y Dương.



Từ phòng bếp ra ngoài, Chu Hải không ngừng không nghỉ tìm tới đạo diễn Vương, đợi đến lúc bọn họ giải lao, hắn mới đi tới đem đạo diễn Vương kéo vào trong góc.



Chu Hải vốn tưởng rằng hai cái nấm kia cũng là đạo diễn Vương dặn dò người mua, nào có biết sau khi hỏi, Vương Lục nghe xong đầu óc mơ hồ.



"Cậu nói số nấm bạn tôi đưa tới sao? Tôi đều giao cho tiểu Phỉ xử lý, cậu có vấn đề gì trực tiếp hỏi tiểu Phỉ đi." Vương đạo thành thật nói.



"Không phải mấy cái nấm đó." Chu Hải có chút buồn bực cào nắm tóc, sau đó hướng Vương Lục mô tả một lần hai cái nấm.



Vương đạo càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, cuối cùng biểu tình đều trở nên một lời khó nói hết ông ta do dự nói: "Cậu có phải là nhìn lầm rồi không? Trên thị trường nào có bán loại nấm đó? Cho dù có cũng chỉ có thể là nấm độc."



Advertisement / Quảng cáo



Chu Hải nghĩ thầm tuy rằng hắn không biết hai cái nấm kia có có độc hay không, thế nhưng hắn biết rõ Kiều Y Dương chỉ ăn được loại nấm đó.



Câu thông không có kết quả, Chu Hải không thể làm gì khác hơn là xin nhờ đạo diễn Vương ở trong đoàn phim hỏi một chút, hỏi như vậy chính là một ngày, kết quả không hỏi ra tin tức gì.



Toàn bộ trong đoàn phim ngoại trừ nhân viên hậu cần cách mỗi hai ba ngày sẽ đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn ở ngoài, người ra vào nhà bếp cũng chỉ có đoàn người của Kiều Y Dương, những người khác đi ngang qua đều sẽ đi vòng, chớ nói chi là bỏ đồ bên trong đó.



Từ hi vọng đến thất vọng Chu Hải cả người đều lâm vào bên trong một luồng tâm tình nôn nóng, không tìm được nấm thì bữa tối của Kiều Y Dương vẫn là phải tiếp tục làm.



Tối hôm đó, Chu Hải sử dụng hết chuyên môn và bản lĩnh, tràn đầy phấn khởi bưng món ăn đến trước mặt Kiều Y Dương.



Kiều Y Dương mới vừa hoàn thành công tác, còn mặc trường sam, bên ngoài quấn lấy một cái áo ấm, trên mặt trang điểm cũng chưa tẩy, hắn chống đỡ cằm thần sắc mất tinh thần mà ngồi ở trước bàn ăn.



Đối với món ăn Chu Hải tỉ mỉ chuẩn bị, Kiều Y Dương miễn cưỡng ăn hai cái liền để đũa xuống.



"Buổi tối cậu còn có cảnh quay, ăn một chút gì lót bụng, bụng rỗng ra trận sao được." Chu Hải như một người cha già hết mực khuyên lơn.



Kiều Y Dương thần sắc mệt mỏi, khoát tay một cái nói: "Anh mau ngồi xuống ăn đi, tôi còn chưa đói."



Chu Hải thở dài, ngồi xuống đối diện với Kiều Y Dương, cầm chén đũa lên trầm mặc ăn cơm, đợi không bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì Chu Hải sáng mắt lên: "Đúng rồi!"



"Làm sao vậy?"



"Tổ Kỳ bọn họ ngày hôm nay trở về đi?" Chu Hải thả xuống bát đũa, hưng phấn vỗ mạnh cái đùi lớn, "Vạn nhất là bọn họ đem nấm đặt ở trong phòng bếp thì sao!"



Kiều Y Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng này, chỉ là lại nghĩ đến thái độ trước đây không lâu của Chu Hải đối với Tổ Kỳ, nhất thời vừa lo sầu: "Chúng ta cùng bọn họ có hiểu lầm, không biết bọn họ có thể hay không hỗ trợ."


"Các người ăn loại nấm đó?" Tổ Kỳ âm thanh lập tức căng thẳng.



Chu Hải tự biết đuối lý, xấu hổ cúi đầu nói rằng: "Xin lỗi, tôi không biết nấm là của các người, còn tưởng rằng là bạn của đạo diễn Vương đưa tới, liền không có sự đồng ý của các người trực tiếp dùng..."



"Không phải." Tổ Kỳ lo lắng đánh gãy lời Chu Hải nói, "Các ngươi ăn loại nấm đó, không có sao chứ?"



Nói xong ngay cả Tổ Kỳ cũng thấy buồn cười, nếu quả thật không có chuyện gì, Chu Hải sẽ đích thân tìm tới nơi này của cậu?



Đúng như dự đoán, một giây sau liền nhìn thấy Chu Hải trịnh trọng gật đầu: "Có việc."



"..." Lúc này đến phiên Tổ Kỳ căng thẳng đến sắc mặt trắng bệch, cậu sửng sốt hồi lâu, mở miệng, "Kiều Y Dương xảy ra vấn đề rồi?"



Chu Hải tiếp tục gật đầu: "Đúng."



Vừa nghĩ tới ảnh đế Kiều Y Dương giá trị bản thân bảy trăm triệu, Tổ Kỳ hai chân phút chốc như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã quỳ trên đất, cậu run run hỏi: "Kiều Y Dương ở chỗ nào? Ở bệnh viện sao?"



"Không đi bệnh viện, bác sĩ không trị hết cho cậu ta."



Không đợi Chu Hải dứt tiếng, Tổ Kỳ đỡ khuông cửa tại chỗ mềm nhũn xuống, may là Chu Hải đúng lúc dùng tay kéo lại cánh tay của cậu, mới làm cho Tổ Kỳ nỗ lực kiên cường chống đỡ hai chân đứng lên.



Đúng lúc này, trợ lý của Kiều Y Dương vội vội vàng vàng chạy tới, nhất kinh nhất sạ mà hô: "Chu ca Chu ca, anh xong chưa?! Kiều ca không đợi được nữa!"



Tổ Kỳ nghe trợ lý nói xong, trong phút chốc trong đầu trống rỗng, một luồng hàn ý từ trong tận xương tủy toát ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lan tràn cả người cậu.



Advertisement / Quảng cáo



Xong.



Tổ Kỳ nghĩ thầm, thật sự xong.



Cậu không nên chưa xác thực nấm có ăn được không liền yên tâm lớn mật đem nấm giao cho Tiểu Đặng Tử, tuy rằng bộ tộc của Cát Tường Tam Bảo thường ăn loại kia nấm, mà thể chất của bọn họ không giống nhau.



Dù sao ở trong hiện thực, cơ hồ không ai có thể leo lên cái cây to như vậy.



Tổ Kỳ tại chỗ bị tuyệt vọng nhấn chìm, thậm chí nghĩ tới cảnh tượng cậu bởi vì độc hại Kiều Y Dương mà bị cảnh sát bắt đi.



Thời điểm đó cậu ngồi xổm bên trong trại giam, Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn sẽ làm sao?



Tiết Thiên Vạn còn nhỏ như vậy...



Tiết Giác cũng vừa cùng cậu xác định quan hệ...



Tổ Kỳ đã nghĩ bậy nghĩ bạ đến sinh hoạt mấy chục năm sau, bị Chu Hải lắc lắc mấy cái mới tỉnh hồn.



"Cậu đừng ngẩn ra nữa, nhanh lấy nấm ra đi!" Chu Hải vẻ mặt đưa đám, dùng giọng cầu khẩn nói rằng.



Tổ Kỳ còn tưởng rằng Chu Hải muốn soát vật chứng giao cho cảnh sát, cậu hồn bay phách lạc trở về phòng, tỉ mỉ dặn dò A Đào cùng A Thụ cung bọn trẻ ở đây chờ, cậu chẳng mấy chốc sẽ trở về, sau đó cầm ba cái nấm còn lại đi ra ngoài.



Chu Hải vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà tiếp nhận nấm: "Chính là cái này! Chính là chúng nó! Tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai."



Bên cạnh trợ lý cũng dùng mang theo thanh âm nức nở nói: "Quá tốt rồi, chúng ta rốt cuộc tìm được bọn họ!"



Chỉ có Tổ Kỳ mặt như màu đất, Chu Hải cùng trợ lý những câu nói này ý tứ không thể nghi ngờ là bọn họ rốt cục đã tìm được thủ phạm.



Tổ Kỳ cùng Chu Hải cùng trợ lý đi đến gian phòng của Kiều Y Dương, đi vào liền thấy Kiều Y Dương nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, cùng với mấy người bên cạnh biểu tình trầm trọng.



"Kiều lão sư!" Tổ Kỳ bước nhanh đi tới, phát hiện Kiều Y Dương nhắm mắt lại không nhúc nhích, không biết là đang ngủ hay là trúng độc hôn mê.



Tổ Kỳ hít sâu một cái, đáy lòng đột nhiên bốc lên một luồng hỏa khí, cậu không hiểu Chu Hải đây là ý gì, vì bảo lưu chứng cứ trúng độc liền không quan tâm đến sống chết của Kiều Y Dương?



"Chu Hải!" Tổ Kỳ lớn tiếng hô, quay đầu nói, "Kiều Y Dương đã thành như vậy, các người còn không đem anh ta đưa bệnh viện..."



Nói đến một nửa, Tổ Kỳ lửa giận ngập trời âm thanh im bặt đi, hắn không thể tin nhìn mọi người trước mắt bận rộn, sau đó quỷ dị trầm mặc hồi lâu, mới hỏi, "Các người... Đang làm gì?"



Chu Hải đứng ở trước bàn, trước mặt để lò điện tử cùng nồi nhỏ, bên trong là nấm mà trợ lý vừa rửa sạch cắt nhỏ, hắn một bên thở hổn hển xào đồ ăn một bên trả lời Tổ Kỳ: "Tôi xào rau nha, cậu ngồi trước một lát, chúng tôi làm xong liền ăn cơm."



Tổ Kỳ: "???"



Gặp quỷ.



Củ Cải:Có ai biết truyện nào thể loại như Chiết Chi hay Mục Nhiên không??? Đề cử cho tui với, cảm giác bị đường tọng họng ngán quá cần chút ngược mà lại chẳng tìm được truyện nào T-T.Êu mọi người.