Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 86 : Chụp trộm

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường



----------------------------------------------



Tối hôm đó, Tiết Giác cái gì cũng không làm, liền ngồi trước máy vi tính đem weibo của Kiều Y Dương lăn qua lộn lại nhìn một lần.



Đừng nhìn Tiểu Triệu bề ngoài nhìn hơi cẩu thả, trên thực tế tâm tư rất là tinh tế, lúc Tiết Giác hỏi qua hắn việc có liên quan đến Kiều Y Dương, hắn bận xong công tác liền lập tức đem tất cả thông tin về Kiều Y Dương chỉnh lý thành một cái bản văn, cũng gửi đến hòm thư của Tiết Giác.



Vì vậy Tiết Giác lật hết weibo liền đến xem bưu kiện, khi hắn rốt cục xem xong toàn bộ, đồng hồ treo trên vách tường đã điểm mười một giờ đêm.



Lúc này, bầu trời ngoài cửa sổ đã buông xuống một màu lam đậm ám trầm, trước mắt không thấy một ngôi sao nào, chỉ có một mảnh trăng khuyết tỏa ánh sáng nhạt nhòa treo lơ lửng xa xa.



Tiết Giác trầm mặc ngồi trước máy vi tính, dường như nhìn thấy đôi mắt sưng lên, hắn than thở một tiếng chậm rãi lùi ra sau trên ghế ngồi, tay phải khoát lên trên trán, nhẹ nhàng xoa mi tâm.



Trong phòng không mở đèn, hắn ở trong bóng tối mông lung, chỉ có màn hình máy vi tính trước mặt tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, Tiết Giác không có vội vã bật đèn, mà là tìm thuốc lá và bật lửa trong ngăn tủ.



Chậm rãi đốt.



Hít sâu một cái.



Sau đó phun ra một vòng khói.



Tiết Giác không có sở thích hút thuốc, nhưng có thói quen ở phòng làm việc và thư phòng đều có dự phòng thuốc lá và bật lửa, việc phiền lòng rất nhiều, có lúc hút thuốc có thể giảm bớt áp lực.



Chỉ muốn đem hết thảy phiền não đều trút theo làn khói thuốc, sau đó trơ mắt nhìn chúng nó tan biến.



Đáng tiếc khi hút hết một điếu thuốc, Tiết Giác vẫn như cũ không cảm giác dễ chịu đi chút nào, thậm chí đầy trong đầu toàn hình ảnh chụp chung của Tổ Kỳ và Kiều Y Dương.



Advertisement / Quảng cáo



Hắn đột nhiên nhớ tới lời Vương Lục nói, nhất thời có chút không biết bản thân làm việc này đến cùng là đúng hay sai, hắn và Tổ Kỳ mặc dù đã biểu lộ tâm ý, có thể trong lòng hắn vẫn là mơ hồ thấy bất an.



Không biết có phải hay không là hắn cả nghĩ quá rồi, hắn luôn cảm thấy nhân sinh của mình không phải phát triển theo hướng này, bất tri bất giác, đã lệch khỏi phương hướng.



Tiết Giác thở dài, đem tàn thuốc nhấn tắt trong gạt tàn, đảo mắt nhìn thấy điện thoại di động yên lặng nằm ở trên bàn, hắn mới đột nhiên nhớ tới bọn họ có đoạn thời gian không có liên lạc.



Rõ ràng lúc trước mỗi đêm đều sẽ video...



Nguyên bản Tiết Giác không muốn quấy nhiễu Tổ Kỳ công tác, hắn sợ mới xác định quan hệ liền để lại cái ấn tượng xấu trong lòng đối phương là quá dính người.



Hắn có chút do dự, đầu ngón tay trên điện thoại điểm điểm, lập tức dư quang bên trong thoáng nhìn trên màn ảnh máy vi tính ảnh chụp chung của hai người —— Kiều Y Dương tay phải thân thiết ôm vai Tổ Kỳ, đầu sát bên đầu, đều đối ống kính lộ ra nụ cười xán lạn.



"..."



Tay Tiết Giác trong nháy mắt nắm chặt thành nắm đấm, khóe miệng thẳng tắp, trong con ngươi nổi lên một tầng màu sắc lạnh lẽo.



Không thể phủ nhận, mấy bức ảnh này quả thực chướng mắt, hắn thậm chí sản sinh một luồng kích động khó giải thích được, muốn lập tức bay đến trước mặt Kiều Y Dương ra lệnh cho cậu ta xóa mấy bức ảnh ngay lập tức.
Nói tới chỗ này, Tổ Kỳ chợt nhớ tới cái gì, gãi đầu một cái, kỳ quái hỏi: "Đúng rồi, tôi luôn cảm thấy gần đây bầu không khí trong đoàn có vẻ lạ."



Kiều Y Dương hỏi: "Lạ chỗ nào?"



"Trong lúc nhất thời nói không được." Tổ Kỳ rụt cổ một cái, nhăn lại mày, "Miễn cưỡng hình dung, chính là mọi người đối với tôi cũng quá tốt rồi đi, nhưng tôi cũng không có làm chuyện gì đáng giá để mọi người đối với tôi như vậy."



Kỳ thực Tổ Kỳ muốn nói mọi người đối với cậu đặc biệt ân cần, chỉ là cân nhắc đến "Ân cần" hai chữ dùng ở đây không thích hợp, liền thay đổi một câu trả lời hợp lý.



Kiều Y Dương liếc nhìn Tổ Kỳ, không nhịn được có chút chột dạ, đồng thời liền đặc biệt đau lòng cho Tổ Kỳ.



Nếu như nói trước Kiều Y Dương còn đối với lời đồn của đoàn kịch mà bán tính bán nghi, sau khi tận mắt nhìn thấy thái độ của Tiết Giác đối xử với Tổ Kỳ đêm nay, Kiều Y Dương tính là hoàn toàn tin tưởng những câu nói kia.



—— Tiết Giác không thích Tổ Kỳ.



Advertisement / Quảng cáo



Tiết Giác không thích không chỉ là tâm lý không thích, hoàn biểu hiện toàn bộ lúc hắn đối diện với Tổ Kỳ.



Ít nhất Kiều Y Dương thấy, nếu như Tiết Giác đối Tổ Kỳ có một chút hảo cảm, cũng sẽ không tuyệt tình mà cắt đứt video như vậy.



Kiều Y Dương càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, ngay cả xem nhìn Tổ Kỳ cũng toát ra một mảnh hào quang, nhìn đến Tổ Kỳ toàn thân nổi da gà rơi rụng lộp độp.



Tổ Kỳ chà xát cánh tay: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì..."



"Không có chuyện gì." Kiều Y Dương ngữ khí ôn hòa, dừng một chút, hắn nói tiếp, "Nếu như sau này cậu gặp phải khó khăn gì nói có thể tới tìm tôi, cho dù là về mặt tình cảm có vấn đề cũng được, tôi sẽ tận lực giúp trợ giúp cậu."



"..." Tổ Kỳ bật cười, "Về tình cảm giúp thế nào? Làm người yêu của tôi?"



Kiều Y Dương biết Tổ Kỳ đang nói đùa, cũng cợt nhả mà đáp lại nói: "Có thể a, chỉ cần cậu không ngại, tôi không có vấn đề gì."



Tổ Kỳ cười nói: "Ngược lại tôi đem câu nói này nhớ kỹ, sau này tôi ly hôn người đầu tiên tìm tới là anh."



Kiều Y Dương: "Hoan nghênh."



Hai người cười ha hả,ông chủ liền đem xiên nướng đem lên, mùi thơm cay cay lan tràn khắp không khí, Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa cầm lấy đũa gắp miếng bánh tổ, bỏ vào trong miệng, thoáng chốc sáng mắt lên.



"Ăn ngon!"



"Có đúng không? Tôi nếm nếm thử." Kiều Y Dương cắp lên miếng thịt ba chỉ,nhíu mày lại một chút, lập tức dưới ánh mắt căng thảng của Tổ Kỳ giãn mày ra, cười cười, "Quả thật không tệ."



Hai người trò truyện cũng không có chú ý tới bên cạnh bọn họ phía dưới cửa sổ ngồi xổm ba người, đồng thời mỗi trong tay mỗi người đều ôm camera.



"Chụp được chưa?" Có người nhỏ giọng hỏi.



"Được rồi được rồi! Ngay cả ghi âm cũng có." Người kia bị gió lạnh thổi đến run cầm cập, lại kích động dị thường nói, "Tiêu đề này thế nào cũng hot!" ( Chết rồi hồ giấm sắp đổ, bà con mang thao đi hứng về làm gỏi nào)