Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân
Chương 88 : Bùng nổ + Tham ban
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------------
[1. Bùng nổ ]
Trận cãi vã qua đi, Điền Linh và Tiểu Mẫn trong một khoảng thời gian dài đều không thèm gặp mặt nhau.
Điền Linh càng nhớ tới lại càng tức, cũng càng thêm không thích Tiểu Mẫn.
Cô ta cảm thấy Tiểu Mẫn cùng Lưu Tuệ San đều bị lời chót lưỡi đầu môi của Tổ Kỳ lừa gạt, vì một hòm táo tây đã đối với Tổ Kỳ cảm ân đái đức, nếu là người trưởng thành có chút năng lực suy tính sẽ không như vậy đi?
Mấy ngày sau đó, Điền Linh đều có thể nhìn thấy tên Tổ Kỳ xuất hiện ở trên hot search weibo, theo thời gian trôi đi, thứ tự của cậu vẫn luôn tăng lên.
Điền Linh vào weibo của Tổ Kỳ, phát hiện táo tây đã được bán hết?!
Cùng với đó mấy bình luận chất vấn mắng chửi cũng đã không thấy, mười bình luận đầu đều là đánh giá của người mua táo tây, cơ hồ mỗi người đều đang tranh nhau mà bình luận.
Trong lúc nhất thời, việc mua một quả táo tây trở thành tiêu chuẩn đánh giá sự giàu có, thậm chí có một thành phần giàu có nào đó trên weibo khoe ảnh mình mua 10 hòm táo tây, phía dưới là một loạt bình luận hô to thiệt là giàu có.
Điền Linh: "..."
Chuyện này có vẻ như đang phát triển không đúng hướng.
Vì vậy Điền Linh ném xuống điện thoại di động, tức giận đến mất ngủ.
Hôm sau, có một người bạn tổ chức sinh nhật, mời cả bọn đi ăn cơm, Điền Linh biết Tiểu Mẫn cũng sẽ đến, nhưng cũng không thể không đón xe đến nhà hàng.
Bây giờ đang nghỉ đông, bọn họ mỗi ngày đều ở nhà nằm chơi điện thoại di động, thường thức đêm đến hừng đông ba, bốn giờ, ngày hôm sau thì ngủ đến trưa cũng không dậy nổi, trên mặt nổi lên một đống mụn, da dẻ cũng rất xấu.
Mặc dù Điền Linh đã trang điểm và dùng phấn nền thật dày, vẫn cứ không che giấu nổi mấy nốt mụn đỏ trên trán, cô ta đến phòng ăn nhìn thấy đám bạn cũng mặt đầy mụn, mắt gấu trúc mà cười rộ lên.
"Ai nha mặt cậu nhiều mụn vậy!" Điền Linh không chút lưu tình mà nói.
"Cậu còn không ngại mà đi nói tôi, lẽ nào trên mặt cậu không có mụn?" Bạn tốt không nhịn được liếc một cái.
Điền Linh cười trên sự đau khổ của người khác: "Nhưng mà mụn của tôi không nhiều lắm".
Advertisement / Quảng cáo
Hai người trêu ghẹo một phút chốc, liền thấy thêm vài người tiến vào, lại bắt đầu trêu chọc những người kia, mãi đến tận khi Tiểu Mẫn chậm rãi xuất hiện, một đám người thoáng chốc sợ ngây người.
Còn nhớ lần trước gặp mặt, Tiểu Mẫn còn nổi mụn đầy mặt, nhưng bây giờ da dẻ trắng mịn không còn chút mụn nào hết.
Nếu không phải Điền Linh tận mắt nhìn thấy trạng thái da dẻ trước đây của Tiểu Mẫn, còn tưởng rằng cô ấy trời sinh không phải thể chất da mụn, nhưng bọn họ trước đây từng cùng nhau chiến đấu với mụn, Điền Linh làm sao không hiểu da dẻ của Tiểu Mẫn?
Trong bữa tiệc, Điền Linh thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Tiểu Mẫn, cô ta rất muốn hỏi Tiểu Mẫn gần đây dùng sản phẩm gì, chỉ là lại nghĩ việc tháng trước cô ta và tiểu Mẫn vì Tổ Kỳ mà cãi nhau một trận, nên không tiện mở miệng.
Cho đến khi ăn xong, đến phân đoạn tặng quà sinh nhật.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Mẫn lấy ra một chiếc hộp nhỏ đóng gói tinh xảo, cười híp mắt đưa cho thọ tinh: "Cậu không phải hỏi tôi làm sao trị được mụn sao? Ăn cái này là được, là phương pháp dưỡng da tốt nhất."
Thọ tinh một mặt kinh hỉ, nhất thời không kiềm chế nổi mà mở hộp ra, tiếp theo có chút mơ màng mà lấy ra hai quả táo tây.
"Đây là..." Thọ tinh chần chờ nói.
"Đây là táo tây tôi mua trong cửa hàng của Tổ Kỳ." Tiểu Mẫn nói, "Táo tây bây giờ đã hết hàng, các cậu có muốn mua cũng mua không được, tôi biết nói miệng không bằng chứng, cứ về ăn rồi hẳn nói."
Tuy rằng thọ tinh cũng cảm thấy Tiểu Mẫn có chút không bình thường, thế nhưng lo lắng trước đây Tiểu Mẫn cũng vì táo tây mà cãi nhau với Điền Linh, cho dù tâm lý thọ tinh có chút không thoải mái, cũng chỉ tạm thời đè xuống, cười híp mắt tiếp nhận quà của Tiểu Mẫn.
Thấy cảnh này mọi người cũng bỏ ý tứ muốn tiếp lời Điền Linh, đặc biệt là Điền Linh vốn đang rục rịch thì khựng lại cảm thấy vừa nãy mình bị điên mới định đi hỏi Tiểu Mẫn dùng gì cho hết mụn.
Chu Hải được an ủi: "..."
Tổ Kỳ bị ánh mắt Chu Hải trừng trừng sợ hết hồn, không khỏi sờ sờ mặt của mình nói: "Mặt tôi có dính gì sao?"
Chu Hải thành thật lắc đầu nói: "Không có."
Tổ Kỳ nói: "Vậy anh nhìn tôi như vậy làm cái gì?"
"..." Chu Hải khóc không ra nước mắt, hắn rất muốn gầm thét lên nói cho Tổ Kỳ, cậu mau nhìn điện thoại di động của cậu đi, Tiết Giác đã gọi cậu mấy cuộc rồi, nếu Tiết Giác tức giận thì cậu biết làm sao đây!
Ai tới mau cứu đứa nhỏ ngốc này đi!
Nội tâm của Chu Hải hận không thể nắm vai Tổ Kỳ mà lắc cho cậu tỉnh, nhưng hắn ở bề ngoài như trước bình tĩnh, dùng quyền để môi, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Đúng rồi, hiện tại mấy giờ rồi?"
"Hình như là bảy giờ?" Tổ Kỳ không xác định mà nói, cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, "Há, nhanh đến bảy giờ rưỡi..."
Ngay sau đó, Tổ Kỳ liền thấy màn hình hiển thị 10 cuộc gọi nhỡ đều là của Tiết Giác.
Tổ Kỳ sắc mặt hơi hơi biến đổi, rất nhanh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, cậu đối với Chu Hải kéo kéo khóe miệng: "Tôi đi phòng vệ sinh chút."
Advertisement / Quảng cáo
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tổ Kỳ như lùi ra xa hai mét, không lâu lắm, liền biến mất ở trong tầm mắt Chu Hải.
Chu Hải trơ mắt nhìn Tổ Kỳ vội vã đi ra lô ghế riêng, trong ánh mắt không che giấu nổi lo lắng.
Bên cạnh Kiều Y Dương rất nhanh nhận ra được Chu Hải có dị thường, nghiêng đầu lại hỏi: "Anh làm sao vậy? Biểu tình quái quái."
Chu Hải than thở nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không có nhịn việc buổi trưa hôm nay nói cho Kiều Y Dương nghe, cuối cùng còn đau lòng bổ sung: "Xem sắc mặt vừa nãy của Tổ Kỳ, e sợ Tiết Giác sẽ làm khó cậu ấy."
Kiều Y Dương đã sớm từ chỗ Chu Hải biết được một ít bát quái, cũng mơ hồ đoán được Tổ Kỳ cùng Tiết Giác không có chút tình cảm, tuy rằng hắn thay Tổ Kỳ cảm thấy không đáng, mà Chu Hải cũng nói, đó là việc nhà của người khác,người ngoài như bọn họ không có tư cách cùng lập trường nhúng tay.
Chính là bởi vì từ đầu tới đuôi thôi miên bản thân không muốn quản việc không đâu, Kiều Y Dương chưa từng đề cập đến Tiết Giác trước mặt Tổ Kỳ, càng không có trên weibo nói chuyện nhiều với Tổ Kỳ.
Nhưng mà thời khắc này, hắn bỗng nhiên nhịn không nổi nữa.
Kiều Y Dương xẹt một chút liền đứng lên, sầm mặt lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy thế, Chu Hải vội vã đưa tay kéo Kiều Y Dương, sốt sắng mà trợn mắt lên: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi ra ngoài xem xem." Kiều Y Dương âm thanh rất nhẹ, chỉ có hắn và Chu Hải hai người có thể nghe, rồi lại đem từng chữ đều cắn đến rất nặng, cơ hồ là từ kẽ răng bỏ ra, "Coi như tôi không thể xen vào chuyện phu phu của bọn họ, nhưng cũng không thể đứng nhìn Tổ Kỳ bị bắt nạt được."
Nếu là lúc trước, Chu Hải nói cái gì cũng sẽ không cho phép Kiều Y Dương làm như thế, nhưng là bây giờ, hắn cũng không muốn ngăn cản Kiều Y Dương, còn đi theo đến, nói: "Tôi cùng đi với cậu."
Chạy tới phòng vệ sinh Tổ Kỳ cũng không biết Kiều Y Dương cùng Chu Hải ở trong phòng khách thương lượng cái gì, cậu hít sâu hai cái, sau khi bình phục tâm tình sốt sắng, có chút mong đợi mà bấm gọi Tiết Giác.
Nào có biết trong điện thoại di động đô tiếng vang lên rất lâu, cho đến khi ngắt kết nối.
Tiết Giác đều không bắt máy.
Tổ Kỳ nhíu nhíu mày, tại bồn rửa tay trước đứng lặng nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định tiếp tục gọi Tiết Giác, kết quả liên tiếp gọi bảy, tám lần, đối phương đều không nghe.
Dưới sự bất đắc dĩ, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là gọi Ông Ngọc Hương, Ông Ngọc Hương bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Này Tiểu Kỳ, hết bận rồi sao?"
"Ân, đã kết thúc công việc, tụi con đang phòng ăn chuẩn bị ăn cơm." Tổ Kỳ cười híp mắt cùng Ông Ngọc Hương hàn huyên một phút chốc, mới đi vào chủ đề chính, "Tiết Giác về nhà chưa ạ? Con không gọi được cho anh ấy."
"Tiểu Giác?" Ông Ngọc Hương nói, "Tiểu Giác mang theo Thiên Vạn đi tìm con nha, con còn chưa gặp hai đứa nó sao?"