Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

Chương 9 : Giáo huấn

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Edit +Beta: Củ Cải Ngâm Đường



- -----------------------------------------------



Trước giờ Tổ Kỳ không bao giờ ngờ tới cậu sẽ cùng Thạch Hạo giao tiếp, dù sao trong vòng giải trí hỗn loạn này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng thấy, chỉ là không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy.



Nếu như nguyên chủ cùng Thạch Hạo chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, vậy cậu cũng sẽ không chán ghét Thạch Hạo như thế.



Tổ Kỳ nhớ tới lời tác giả viết bên trong tiểu thuyết, Thạch Hạo vừa ý tướng mạo nguyên chủ, nâng nguyên chủ đồng thời còn muốn lợi dụng thân phận để quy tắc ngầm, nhưng đáng tiếc nguyên chủ còn chưa trưởng thành, Thạch Hạo không dám tùy tiện ra tay, cũng chỉ có thể như lão nông dân trông coi củ cải nhìn nguyên chủ.



Sau đó nhìn nhìn, Thạch Hạo liền bắt cá nhiều tay.



Thạch Hạo không những bắt cá nhiều tay mấy người cùng một lúc, còn tùy ý để một trong số đó chính là tiểu minh tinh Đường Mạc Ninh bắt nạt nguyên chủ, liên tiếp cướp đi vai diễn cùng quảng cáo vốn thuộc về nguyên chủ, còn hắn chỉ ở bên cạnh mở một con mắt nhắm một con mắt xem kịch vui.



Kỳ thực chuyện này còn chưa đủ để Tổ Kỳ để ở trong lòng, cậu khắc sâu ấn tượng nhất chính là việc Thạch Hạo bỏ thuốc vào bên trong đồ uống của nguyên chủ, cố ý sắp đặt đưa ra một đống ảnh ghép, để uy hiếp nguyên chủ không đem việc Thạch Hạo cùng với một đại lão bà nào đó thông đồng nói ra ngoài.



Đáng tiếc Thạch Hạo là người không đáng tin cậy, một bên cầm bức ảnh uy hiếp nguyên chủ, một bên uống rượu say sau đó đem bức ảnh đưa hồ bằng cẩu hữu xem.



Vì vậy nguyên chủ thanh danh cứ như vậy bị hủy...



Advertisement / Quảng cáo



Tổ Kỳ nhớ lại hồi ức hôi thối chết tiệt kia xong, phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Thạch Hạo như một con chó bự ở trên người cậu ngửi tới ngửi lui.



Tổ Kỳ trề môi dưới, giơ tay tát một cái trên đầu của Thạch Hạo.



"Ba" một tiếng vang giòn bên trong phòng thay quần áo yên tĩnh.



Thạch Hạo không phòng bị trong nháy mắt bị tỉnh mộng, ngơ ngác bưng cái trán bị vỗ hồng, dùng ánh mắt không thể tin trừng Tổ Kỳ.



Hắn quả thực không thể tin được Tổ Kỳ dịu ngoan như con nai nhỏ trước đây sẽ đối với hắn động thủ.



"Tôi con mẹ nó cùng ai có con mắc mớ gì đến anh, anh có tư cách gì ở chỗ này mà cằn nhằn chất vấn tôi?" Tổ Kỳ há mồm chửi mắng một trận, sắc mặt đen như đáy nồi.




Rất nhanh trong cửa hàng lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.



Thế nhưng sau khi trải qua khúc nhạc dạo ngắn, các nhân viên làm việc không còn dám chậm trễ chút nào, một tấc cũng không rời Tổ Kỳ, hận không thể đi theo vào bên trong phòng thử quần áo.



Sau hai giờ, Tổ Kỳ chọn được tám kiểu quần áo thích hợp, cậu mặc một bộ trên người, còn lại mấy bộ khác thì đợi sửa xong sẽ đem đến Tiết gia.



Trên đường trở về làng du lịch, Tổ Kỳ nhạy bén cảm thấy được tâm tình Tiết Giác không tốt.



Advertisement / Quảng cáo



Rõ ràng hai người bọn họ song song ngồi ở ngồi sau, Tiết Giác lại hoàn toàn đem Tổ Kỳ xem là người trong suốt, khóe miệng của hắn từ đầu đến cuối không nhúc nhích,ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn Tổ Kỳ dù chỉ là nửa giây.



Lúc đầu Tổ Kỳ cũng vui vẻ đến thoải mái, hai tay vòng qua ngực dựa vào trên cửa sổ xe nghĩ đến việc của Thạch Hạo.



Kết quả không bao lâu, tâm tư Tổ Kỳ liền trôi dạt đến trên người Tiết Giác.



Cái tên quỷ hẹp hòi kia có vẻ giận thật rồi.



Tổ Kỳ trái phải suy nghĩ, đem trí nhớ trong đầu đều lật tung, cũng không nhớ rõ cậu vừa nãy đắc tội Tiết Giác cái gì, nhiều nhất chính là đem Tiết Giác sử dụng như công cụ đối phó Thạch Hạo.



"Anh hai à anh lại giận dỗi cái gì vậy?" Tổ Kỳ cuối cùng nhịn không được chủ động đến gần, mang vẻ mặt đầu trộm đuôi cướp nở nụ cười, "Nói ra để tôi vui vẻ một chút chứ."



Tiết Giác biểu tình băng lãnh, hắn nhìn Tổ Kỳ liếc mắt một cái, sau đó không nói tiếng nào nhắm mắt lại, dùng hành động tỏ rõ quyết tâm từ chối cùng Tổ Kỳ nói chuyện.



Tổ Kỳ: "..."



"Này anh hai." Tổ Kỳ hết sức chăm chú mở miệng, "Có người nào từng nói với anh, kỳ thực là anh rất keo kiệt chưa?."



Tiết Giác không thể nhịn được nữa, mí mắt không ngừng nhảy, hắn bỏ ra hai âm tiết ngột ngạt: "Tổ, Kỳ."



Tổ Kỳ thấy Tiết Giác thật sự tức giận, vội vã ngồi trở lại thân thể dựa vào đến trên cửa sổ xe, tận lực tại chỗ cậu và Tiết Giác kéo ra một cái khoảng cách an toàn, tốc độ nhanh giống như con thỏ.Tiết Giác nhất thời tràn đầy tức giận dấu ở trong ngực, thiêu đến toàn bộ lồng ngực hắn đều đau.Hắn đến cùng tạo nghiệt gì, mới gặp được khắc tinh như thế này.