Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 34 : Bị thương

Ngày đăng: 15:03 30/04/20


Editor: Min



Chương 34: Bị thương



Sự tình phát sinh quá đột ngột, không ai chú ý tới mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, khi phản ứng lại được thì đã thấy cánh tay phải của Thẩm Minh Xuyên bị thương do đèn pha lê treo trên trần rơi xuống, mặt cũng bị thương do quệt phải, trường quay biến thành thảm trạng.



"Em không sao chứ?"



Phản ứng đầu tiên của Thẩm Minh Xuyên là kiểm tra người trong lòng, xác định cậu không có bất cứ thương tích gì sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nhủ thầm trong lòng là thật có hàng vạn may mắn là hắn đang ở đây, vạn nhất hôm nay hắn không tới đây, vạn nhất phản ứng của hắn chậm hơn một chút, vạn nhất...



Từng hậu quả của sự vạn nhất ấy hắn đều không thể tiếp thu, Thẩm Minh Xuyên cảm thấy trên cánh tay đau đớn, may mà người bị thương là hắn.



Ôn Nhiên bị sợ không hề nhẹ, cậu lo lắng lách người ra từ trong lòng Thẩm Minh Xuyên, hỏi hắn: "Anh bị thương ở đâu?"



"Ở trên tay, không có vấn đề gì đâu." Thẩm Minh Xuyên cười với cậu, trên mặt còn mang theo vết xước chảy máu do bị quệt qua, "Em đừng di chuyển, trên giường toàn là thủy tinh thôi, di chuyển sẽ bị cắt phải đó."



Hai tay Ôn Nhiên run lên: "Anh đúng là..."



Cậu rất muốn nói hắn là đồ ngốc, cái đèn chùm lớn như vậy, vạn nhất rơi vào đầu thì phải làm sao bây giờ, hắn có nghĩ tới hậu quả hay không.



Nhân viên công tác bắt đầu ba chân bốn cẳng đi tới hỗ trợ lấy cái đèn ra, cũng may cái đèn kia không phải treo ở vị trí trung tâm, trọng lượng của cái đèn ấy không phải quá lớn, có rơi xuống cũng không đến mức có vết thương trí mạng.



Nhưng để căn phòng này có vẻ cao cấp hơn, trần đã được nâng lên cao hơn những căn phòng bình thường, đèn chùm pha lê lớn như vậy rơi trúng cánh tay, hậu quả cũng không hề lạc quan được.



"Ở đây không nên có nhiều người vây xung quanh như vậy, còn thấy chưa đủ loạn sao. Cậu, cậu và cả cậu nữa ở lại, người khác đi ra ngoài." Tổng giám đốc Từ thấy tất cả đều ùa vào phòng như ong vỡ tổ liền trầm mặt ngăn lại.



Vốn là Đàm Mai đang ở bên ngoài lại nghe có xảy ra sự cố, cả người choáng váng tưởng như ngất, may đúng lúc Tiểu Lâm đỡ chị lại mới không có vấn đề gì. Chị nện đôi giày cao gót nhanh chóng đi vào, xác định được nguyên nhân sự cố và mức độ bị thương xong mới trấn định lại được.



"Đỡ Thẩm tổng sang phòng sát cách để ngồi nghỉ ngơi, Tiểu Lâm cậu chăm sóc cho Tiểu Nhiên, cẩn thận đừng để thủy tinh cắt vào người cậu ấy." Với sự cố trước mắt, so với người khác thì Đàm Mai trấn tĩnh hơn cả, sắp xếp mọi thứ đâu ra đó.



Ôn Nhiên xuống giường mang giày vào đi sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, trong đấy ngoại trừ tổng giám đốc Từ, đạo diễn và một nhân viên công tác có biết sơ qua về kiến thức cấp cứu, thì những người khác đều phải ở bên ngoài.



Áo sơ-mi trắng của Thẩm Minh Xuyên nhanh chóng nhuốm đầy máu, Ôn Nhiên thấy đỏ một mảng như vậy, cả người cũng không cảm thấy ổn, cậu cũng chưa thể biết được vết thương của hắn nặng cỡ nào, trong lòng quặn đau từng cơn.



Ngay cả bé cưng trong bụng cậu dường như cũng có chung cảm giác như thế, rất không an tâm mà chuyển động.



"Phiền phức, mau đi tìm một cái kéo, trước tiên phải cắt ống tay áo của Thẩm tổng ra đã." Vị nhân viên công tác kia phân phó.



Tiểu Lâm chạy đi tìm kéo, hai người hợp lực hỗ trợ giúp anh ta cắt ống tay áo ra rồi cầm máu, ống tay áo vừa được cắt ra thì tình trạng vết thương còn thảm hơn rất nhiều so với những gì Ôn Nhiên tưởng tượng, ở trên tay không chỉ bị cắt một vết lớn, từ cánh tay kéo về phía lưng cũng bị bầm tím, có vài chỗ còn bắt đầu sưng lên, không biết phần khớp xương có bị thương tổn hay không.



Thẩm Minh Xuyên đưa cánh tay không bị thương của mình ra dắt Ôn Nhiên, nhìn bộ dáng đau lòng đến độ muốn khóc lên của cậu, hắn dỗ dành: "Anh không sao mà, những vết thương nghiêm trọng hơn anh cũng từng trải qua rồi, sao lại làm ra dáng vẻ như góa bụa vậy?"
"Em mau tới đây ngủ đi." Thẩm Minh Xuyên giục cậu.



Bác sĩ nói cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đáng lẽ giờ này Ôn Nhiên đã đang ngủ rồi.



Ôn Nhiên chậm chạp đi tới: "Thẩm tiên sinh, ngài có thể đừng đùa giỡn lưu manh được không?"



Vẻ mặt Thẩm Minh Xuyên rất thản nhiên: "Anh cũng muốn mặc cái quần ngủ, nhưng mà vết thương ở phía sau lưng lại đau quá."



Ôn Nhiên cầm cái quần ngủ đang để bên cạnh lên, có hơi mất tự nhiên mà nói: "Em giúp anh."



Thực ra người kia rất muốn buông thả không mặc đồ, nhưng theo như ý của Ôn Nhiên là nếu anh không mặc em sẽ về phòng mình ngủ, bởi vậy chỉ còn có thể đi xuống giường để cho Ôn Nhiên mặc giúp mình.



Ôn Nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, lúng túng phát hiện ra rằng bản thân chỉ cần hơi nâng mắt là có thể thấy nơi đang gồ của người kia, lập tức từ mặt cho đến tai đều đỏ bừng.



Xấu hổ quá.



Thậm chí bởi vì khoảng cách gần, còn có thể ngưởi thấy một mùi vị nhàn nhạt, không phải là hôi, mà là mùi vị đặc trưng của Thẩm Minh Xuyên. Bình thường thì cũng không quá rõ rệt, chỉ là hôm nay người hắn đổ mồ hôi nhưng lại không tắm bởi vậy mùi có chút nồng hơn một chút.



Mùi này có hơi giống thuốc kích dục, cả khuôn mặt Ôn Nhiên giờ đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, thậm chí giờ còn não bổ ra một bộ phim JAV với đủ các tư thế mà bọn họ có thể làm hiện tại.



Đệt, cậu đang nghĩ cái gì vậy! Ôn Nhiên xua mấy cái thứ lộn xộn ra khỏi đầu mình.



Quả nhiên là ở cùng với người như Thẩm Minh Xuyên lâu ngày thì tư tưởng cũng bị đen tối như vậy mà.



Thẩm tổng biểu thị cái nồi này hắn gánh không nổi.



Ôn Nhiên nhanh chóng giúp hắn mặc quần vào: "Mau ngủ thôi, anh chắc là mình không cần tắm à?"



Mặt cậu đỏ bừng như vậy, Thẩm Minh Xuyên thấy rất rõ ràng, mới mặc giúp hắn cái quần mà mặt đỏ thành thế này, quá mức ngây thơ, thật sự chỉ một chút cũng không giống người đã 27 tuổi.



Thẩm Minh Xuyên thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng lại không dám táy máy tay chân, bây giờ Ôn Nhiên cần tâm bình khí hòa (*), vẫn nên để tâm trạng của cậu ít lên xuống một chút.



(*) Tâm bình khí hòa "心平气和": Cần tâm tình bình ổn, không nôn nóng, không giận dữ.



"Em ngủ đi, anh không tắm, mai rồi làm."



Hôm nay Ôn Nhiên mệt mỏi đến không chịu nổi, sau đấy tâm tình lại chấn động lợi hại, bởi vậy đầu vừa dính gối đã ngủ mất.



Hết chương 34.