Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 49 : Phỏng vấn

Ngày đăng: 15:03 30/04/20


Quà đầu năm:))



Nhưng mà sắp tới có biến lớn rồi nhé!!!



Editor - Beta: Min



Chương 49: Phỏng vấn



Thẩm Minh Xuyên lo rằng tối hôm qua người thương đã phải làm việc quá nặng, không thích hợp để quyển thổ trùng lai (*), chẳng thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn hôn lên trán cậu một cái, rồi xuống giường mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân.



(*) Quyển thổ trùng lai "卷土重来": Hai chữ "Quyển thổ" ở đây là chỉ đoàn người ngựa đang phi nước đại. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ, sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: "Đề Ô Giang đình" của Đỗ Mục triều nhà Đường. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: "Quyển thổ trùng lai", để chỉ hiện tượng làm lại công việc sau lần bị thất bại. (Theo luukhamhung.blogspot.com)



Mà ý ở đây có thể là anh Thẩm muốn làm thêm lần nữa nhưng không thể.



Quần áo rơi đầy đất, Thẩm tổng khó có được một lần hiền hậu mà nhặt hết quần áo của cả hai lên, đồng thời xếp gọn lại đặt bên cạnh Ôn Nhiên.



Hắn vừa mặc quần áo lại tử tế thì báo thức ở điện thoại của Ôn Nhiên vang lên. Chuông báo thức của cậu là một bài nhạc heavy mental cực kì điên cuồng, là cái loại tê tâm liệt phế có thể kéo người ta ra khỏi chăn. Trong lúc Thẩm Minh Xuyên còn đang tìm điện thoại của Ôn Nhiên từ trong đám quần áo thì Ôn Nhiên đã bị đánh thức rồi.



"A!"



Cảm giác đầu tiên của Ôn Nhiên chính là đau đến độ hít vào một hơi khí lạnh. Đêm qua quá điên cuồng, ngày hôm nay nói là cảm thấy như bị thiêu thì cũng không phải là dọa người, mặc dù không mãnh liệt như lần đầu tiên, nhưng cả người vẫn đau đớn, cả người rời rạc.



"Em tỉnh rồi à?" Thẩm Minh Xuyên tắt báo thức, vô cùng ôn nhu săn sóc mà dán sát tới, đôi ban tay xấu xa chui vào trong chăn, "Xin lỗi, tối hôm qua anh uống hơi nhiều rượu nên có chút không khống chế được, để anh xem xem em có bị thương không."



Xem... xem!



Ôn Nhiên nhanh chóng che lên PP của mình, cười ngượng nói: "Anh đừng mà."



Đang giữa ban ngày ban mặt, để hắn nhìn nơi đó, quá thẹn thùng.



Hơn nữa nơi đó cũng chịu đủ giày vò, hiện tại hơi động một cái liền vừa nóng rát vừa đau, khẳng định là đang bị sưng đỏ lên rồi, Ôn Nhiên là thần tượng luôn có gánh nặng về cơ thể, cậu rất xấu hổ không có ý muốn cho Thẩm Minh Xuyên xem, sợ sẽ làm cay mắt hắn.



"Sao lúc này em còn xấu hổ," Thẩm Minh Xuyên vuốt mũi cậu một cái, "Đêm qua lúc cầu xin anh, cũng không thấy em xấu hổ."



Nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt Ôn Nhiên liền đỏ tưng bừng, Thẩm Minh Xuyên đổ thêm dầu vào lửa: "Còn có thể gọi anh là ba ba nữa."



"Anh, anh câm miệng!"



Thẩm Minh Xuyên không muốn chọc cậu nữa, nhưng sợ cậu bị thương cho nên vẫn cường thế kiểm tra chỗ đó một phen. Ôn Nhiên đưa lưng về phía Thẩm Minh Xuyên nên không nhìn thấy được ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy ở lưng (mông) như có gai, ngay cả nơi đó cũng nhuộm một tầng ửng đỏ.



"Không bị thương, xem ra kĩ thuật của anh cũng không tệ, để lát nữa mua thuốc mỡ tiêu sưng bôi một chút vào là được."



Rốt cuộc Thẩm Minh Xuyên cũng buông tha cậu, Ôn Nhiên còn chưa kịp thở phào, Thẩm Minh Xuyên đã đem ngón trỏ có dính dịch thể đưa lên trước mặt cậu: "Em xem, ra nước rồi này."



Ôn Nhiên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đạp một cước cho Thẩm Minh Xuyên xuống giường, mà bản thân cũng đau đến nhe răng trợn mắt.



Buổi sáng Ôn Nhiên còn có một video phỏng vấn cá nhân ngắn, thứ nhất là để gửi lời chúc Giáng Sinh tới fan, đồng thời cũng công bố một chút cho đại chúng biết về kế hoạch công tác trong tương lai.



Hiện tại cậu đã có con, sẽ phải đối mặt với tình huống phải đặt trọng tâm vào cả gia đình và sự nghiệp, fan rất lo lắng rằng trong tương lại cậu sẽ vì gia đình mà không để ý tới sự nghiệp nữa, một năm sẽ chỉ quay một bộ phim truyền hình hay tương tự vậy.



Cho nên cậu vẫn phải chịu đựng việc cả người không khỏe mà đi tới địa điểm ghi hình, may là cái chuyện phỏng vấn thế này chỉ cần ngồi một chỗ, dùng miệng nói là được, không cần động tác gì to lớn, nếu không thì toàn bộ cư dân mạng đều biết được đêm qua cậu và Thẩm Minh Xuyên đã làm loại chuyện khó miêu tả rồi, hơn nữa còn tương đối kịch liệt.




Chỉ cái giả thiết này... Ôn Nhiên thấy mình như lọt vào sương mù, cho đến tận chương 3: Lúc đầu, cậu từ đầu tới cuối không thể giải thích nổi lại phát tình, sau đó lại chủ động đi câu dẫn Thẩm Minh Xuyên!



Còn cầu hắn làm mình!



Còn bị làm đến phát khóc!



Lại còn khóc chít chít cầu Thẩm Minh Xuyên hãy ra sức hơn!



Cuối cùng là cậu ngồi lên người hắn???



Đây, đây không phải là bậy bạ sao, làm sao cậu có thể phóng túng như thế! Khuôn mặt của Ôn Nhiên bị đốt cho đỏ ửng, mấy cái con người xấu xa này, coi như là cuốn tiểu thuyết này tả thực đi, sao lại còn phải viết lộ liễu thế làm gì.



Quan trọng là cậu thấy mình đang rất có cảm giác.



Lúc này, cửa phòng "cạnh" một tiếng mở ra, Thẩm Minh Xuyên từ bên ngoài bước vào, Ôn Nhiên luống cuống tắt vội cái tiểu thuyết kia đi, ngược lại còn mở kịch bản mà Đàm Mai đã gửi tới, giả bộ đang đọc.



"Sao mặt em lại đỏ vậy, bị sốt à?"



Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống, lấy tay sờ lên trán cậu. Tình hình chiến đấu hôm qua quá mức mãnh liệt, hắn rất lo hôm nay Ôn Nhiên có thể bị sốt.



"Không phải, là do hệ thống sưởi nóng quá đấy." Cậu cọ cọ trên tay Thẩm Minh Xuyên, xấu hổ không dám thừa nhận là mới đọc tiểu thuyết viết về bọn họ.



Thẩm Minh Xuyên yên tâm, vừa tiến tới muốn tìm kiếm một cái hôn, vừa tìm lời để nói chuyện: "Em đang đọc gì thế?"



"Kịch bản, sang đầu năm sau em quay."



"Phim truyền hình à?"



"Vâng."



"Giờ đừng xem nữa, ngày mai anh dẫn em đi gặp đạo diễn Phùng Chính Lâm."



Phùng Chính Lâm! Mắt Ôn Nhiên sáng lên: "Đó không phải là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng sao!"



"Đúng thế, chẳng lẽ em không muốn đóng phim điện ảnh?"



"Em muốn!"



"Thì thế, hiện tại trên tay anh ta có một kịch bản, đang trong thời gian lựa chọn diễn viên, ngày mai anh đưa em đi gặp anh ta một chút."



Ôn Nhiên không biết Thẩm Minh Xuyên làm sao lại quen được đạo diễn nổi tiếng thế, liền cười nói: "Sao em cứ có cảm giấc như ngày hôm qua ngủ cùng kim chủ ba ba, ngày hôm nay đã được cho ngay tài nguyên rồi?"



Thẩm Minh Xuyên cũng thuận theo lời của cậu nói: "Thế em phải hầu hạ anh cho tốt một chút, anh có thể sẽ cung cấp càng nhiều tài nguyên tốt hơn nữa cho em."



Khụ khụ, hầu hạ...



Ôn Nhiên vòng tay qua ôm lấy cổ Thẩm Minh Xuyên, lại nghĩ đến lời văn trong bộ tiểu thuyết vừa mới đọc, vành tai phiềm hồng, cậu nói: "Vậy để em ngồi bên trên, tự mình động nhé?"



Hết chương 49.