Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 54 : Tết âm lịch

Ngày đăng: 15:03 30/04/20


Ôn Nhiên biết Thẩm gia có thói quen đón Giao thừa, sẽ thức đến tận 12 giờ đêm, ăn xong sủi cảo rồi mới đi ngủ, lúc này bọn họ về phòng chỉ là để dỗ Phiền Phiền ngủ, đến lát nữa sẽ lại xuống phòng khách để đón Giao thừa với ba mẹ Thẩm.



Vì vậy Thẩm Minh Xuyên chẳng thể làm gì cậu được.



Lần này Ôn Nhiên chọc ghẹo rất vui vẻ.



Thẩm Minh Xuyên nhìn nụ cười gian trá là biết cậu đang nghĩ gì, cực kì ngứa răng chỉ muốn đè cậu xuống đánh vào mông một trận, thế nhưng có lẽ Ôn Nhiên biết bản thân sắp gặp nạn, liền nhanh chân chạy ù (*) đi mất.



(*) Nguyên gốc "脚下抹油" nghĩa là chân như có bôi mỡ



Hai người một trước một sau quay lại phòng khách, ba mẹ Thẩm vẫn đang vừa nói chuyện vừa xem xuân vãn.



Năm nay chương trình không phải quá xuất sắc, ngay cả ba Thẩm hàng năm đều phải xem xuân vãn mà năm nay cũng cảm thấy chán muốn chết, không thấy hứng thú chút nào, ngược lại còn nhìn trúng một cuốn tiểu thuyết cực kì nhàm chán.



Tối nay Thẩm gia từ chối tiếp khách, cả gia đình họ mấy ngày nay đã bị dủ các loại chuyện và đủ các kiểu người tới làm phiền, giờ đang hưởng thụ một đêm yên tĩnh khó có được, cũng chẳng muốn ra ngoài đi dạo.



Nhưng mà nếu chỉ ngồi như vậy, thì quá buồn chán.



"Không bằng chúng ta đánh bài đi, vừa vặn có bốn người." Mẹ Thẩm đề nghị.



"!!!" Ôn Nhiên nghe được lời đề nghị này thì cằm suýt chút nữa là rơi xuống mặt đất, "Thế gia vọng tộc" như Thẩm gia mà cũng làm cái hành động bình dân như đánh bài sao.



Thú vị thú vị.



Ba Thẩm mặt mày khẽ động: "Trong nhà không có sẵn bộ bài Tây, Minh Xuyên chạy ra ngoài mua đi."



"...." Thẩm Minh Xuyên vô tình bị sai bảo đang biểu thị mình không hề muốn động đậy.



Ôn Nhiên rất có kinh nghiệm liền nói: "Có thể chơi ở trong app đánh bài cũng được ạ, nhà mình mở một gian phòng, cực kì tiện lợi ạ."



Đề nghĩ này nhận được ba phiếu nhất trí tán thành, mỗi người đều lấy điện thoại ra, ngồi chơi trong phòng khách, Ôn Nhiên mở một gian phòng chơi, rồi kéo mọi người vào.



Đương nhiên Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên là một phe, ba mẹ Thẩm ở cùng một phe.



Lúc ở đoàn phim những khi được nghỉ không phải quay, Ôn Nhiên thường được các diễn viên khác trong đoàn lôi kéo cho đủ quân số chơi bài, đánh đánh đánh một hồi bản thân liền tự nhận đã luyện ra được kĩ thuật cực kì cao siêu, lại còn có Thẩm Minh Xuyên thông minh như vậy mà.



Việc có thể thắng được ba Thẩm mẹ Thẩm là hoàn toàn không phải nói chơi nha!



Cậu lén lún nhắn tin cho Thẩm Minh Xuyên: Chúng ta có cần phải nhường ba mẹ không anh?



Thẩm Minh Xuyên trả lời cậu: Không cần nhường, em cứ việc phát huy trình độ thật sự của mình.



Ôn Nhiên: Như vậy có thể sẽ bị đánh không? Em cũng có chút lợi hại đó nha (~ ̄▽ ̄)~



Thẩm Minh Xuyên: Tiểu bảo bối lợi hại yên tâm, có muốn đánh cũng là đánh anh.



Cũng đúng mà nhỉ, Ôn Nhiên vui vẻ: Vậy em đây sẽ hạ thủ không lưu tình.



Thẩm Minh Xuyên gửi lại cho cậu một biểu tượng mình mặt cười.



Sau năm ván.



"Sao em lại cảm thấy như mình bị hố ấy." Ôn Nhiên yếu ớt nói.
Mẹ Ôn vô cùng tức giận, mấy cái kẻ này chỉ toàn đồn bậy đồn bạ, cái gì cũng dám nói, lại còn có rất nhiều kẻ trình độ văn hóa không cao, bản thân cũng chẳng xem tin tức, chỉ có chuyên đi nghe ngóng tin đồn vô căn cứ.



May mà Ôn Nhiên không ở lại đây phát triển sự nghiệp, không thì bị bọn họ sắp đặt thì sợ là ngay cả sự nghiệp cũng mất hết.



Đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng mẹ Ôn cũng thấy được xe của hai người họ chạy tới, vội vàng giấu đi vẻ bực bội, bà nâng dù lên một chút, vẫy xe của họ dừng lại.



"Mẹ?"



Thẩm Minh Xuyên dừng xe lại, hắn định mở cửa xuống xe thì mẹ Ôn liền ngăn lại nói: "Bên ngoài này vừa lạnh vừa ẩm ướt, con đừng làm bẩn giày, để mẹ lên."



Mẹ Ôn mở cửa rồi ngồi lên băng ghế sau, Ôn Nhiên nói với bà: "Mẹ, ở bên ngoài lạnh như vậy sao mẹ còn ra ngoài chờ thế này?"



"Em sợ bọn con nhiều đồ đạc, không xách được, mà đi vào đây có tìm nữa ngày mới có chỗ đậu xe, nên mẹ cứ đứng chờ ở đó luôn," Mẹ Ôn ngồi ở sau ngó lên nhìn cháu trai đang được Ôn Nhiên bế trong lòng, "Phiền Phiền đang ngủ à?"



"Lúc mới xuống thằng bé mất hứng nó náo loạn hồi lâu, giờ mới ngủ đấy ạ."



"Có thể là do không thích ứng được với thời tiết, vừa lạnh vừa ẩm ướt, trẻ con rất nhạy cảm đấy."



Ôn Nhiên gật đầu: "Vâng, thời tiết này đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng chẳng chịu nổi mẹ ạ."



Mẹ Ôn quay sang hỏi Thẩm Minh Xuyên: "Minh Xuyên đã thích ứng được chưa?"



Nhìn sườn mặt của người con rể đẹp trai nhà mình, mẹ Ôn có chút không được tự nhiên, từ lúc xảy ra chuyện, đối với người con rể này bà luôn có một cảm giác là lạ.



Mặc dù cả hai đứa đều nói bây giờ đã yêu nhau rồi, nhưng trong thâm tâm của mẹ Ôn trái lại càng trở nên khách sáo hơn.



Trước đây bà vẫn luôn nghĩ sao một người tốt như vậy lại nhìn trúng con trai mình, cũng lại lo rằng Ôn Nhiên bị người ta lừa gạt. Sau khi đọc được tin tức trên mạng tay chân bà liền trở nên lạnh toát, lo lắng vô cùng, thậm chí bà còn chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên thành phố B, nhưng sau đó bọn họi gọi điện về giải thích thì bà mới có chút yên lòng.



Thẩm Minh Xuyên để ý đường xá trước mặt, nói: "Dạ cũng tạm, năng lực chống đỡ của con mạnh, thích ứng một chút là được ạ."



Sự thực chứng minh rằng Thẩm tổng đã khoác lác quá sớm, mấy mùa đông trước vận khí của hắn đều tương đối sáng sủa, hoặc là gió Nam thổi, hoặc là tiết trời quang đãng, nói chung là không lạnh, hơn nữa phần lớn là chỉ có ở hai ngày một đêm là đã quay về, nên chưa bao giờ thực sự phải trải qua đạo lý hoạt động thân thể để làm ấm người của dân phương Nam.



Hơn trời không chỉ lạnh, mà còn ẩm ẩm ướt ướt, cực kì khó thích ứng, điều hòa ở trong nhà cũng không thể mở thường xuyên được, ba mẹ Ôn không có thói quen ấy, vì vậy có đôi khi ngay cả phòng khách hắn cũng không muốn ra, chứ nói chi đến chuyện ra khỏi cửa.



"Em muốn đi ra trung tâm thương mại với mẹ để mua ít đồ, anh có muốn đi cùng không?" Ôn Nhiên hỏi Thẩm Minh Xuyên.



"Em với mẹ cứ đi đi, anh ở nhà trông Phiền Phiền." Thẩm tổng hiếm có khi lại "hiền huệ" như vậy đáp.



Ôn Nhiên buồn cười nhìn Thẩm Minh Xuyên cuộn người tròn vo vùi trên sofa, vừa dùng quạt sưởi vừa nghịch điện thoại, cậu hỏi: "Anh lạnh thế cơ à?"



"Em không thấy thế hả?"



Cùng là đi ra từ trong phòng có hệ thống sưởi, Thẩm Minh Xuyên không dám rời khỏi phạm vi của nguồn nhiệt, Ôn Nhiên lại có thể nhảy qua nhảy lại, còn có thể đi ra ngoài mua đồ với mẹ.



Ôn Nhiên đã ở đây suốt gần 20 năm, mặc dù lúc đầu mới về quả thật có hơi khó chịu, thích ứng được rồi thì liền OK, không đến mức khoa trương như Thẩm tổng.



"Em quen rồi, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua, người phương Bắc sưởi ấm dựa vào hệ thống sưởi, còn người phương Nam sưởi ấm dựa vào một thân chính khí hay sao?"



Hết chương 54.



Hãy tưởng tượng đây là Thẩm tổng =))