Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 62 : Show thực tế (1)

Ngày đăng: 22:30 20/05/20


Editor: Min



Tháng bảy, [Kiến trúc sư] chính thức đóng máy.



Đồng thời, [Ảnh đế] cũng định ngày ra rạp, ngày mùng 8 tháng 8 sẽ chiếu, Ôn Nhiên cũng quảng bá phim mới của mình bằng nhiều cách và nhiều phương tiện khác nhau, đây chính là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cậu, mặc dù chỉ là nam phụ.



Ôn Nhiên trở về nhà nghỉ dưỡng sức vài ngày, cậu và Đàm Mai cùng tới chi nhánh của đài Tây Qua tại thành phố B để ký hợp đồng cho show thực tế ‘Kết hôn cùng tình yêu’.



Ôn Nhiên với người bên đài Tây Qua là người quen cũ, sau khi hàn huyên một lúc, đối phương liền đem hợp đồng ra. Đọc thấy không có vấn đề gì, Ôn Nhiên liền ký tên mình lên trên bản hợp đồng ấy.



Tổng giám Tống phụ trách hợp đồng nhìn Ôn Nhiên ký tên xuống, vẻ mặt của ông ta lúc ấy tràn ngập sự vui vẻ. Bởi vì ông ta phụ trách công việc này, chỉ sợ Ôn Nhiên đến lúc đó lại chạy làng.



Dù sao thì chồng chồng bọn họ cũng đã tự mang theo lưu lượng rồi, bọn họ tham gia thì sẽ là một mánh lợi quảng cáo vô cùng lớn.



Sau khi ký xong, Đàm Mai hỏi: “Tổng giám Tống, lần này tham dự là có bao nhiêu nhóm gia đình?”



“Cái này tạm thời tôi vẫn chưa tiện để tiết lộ được, thế nhưng có thể xác định, cặp chồng chồng thì chỉ có mình gia đình thầy Ôn.”



Đàm Mai nói: “Không phải là bảo có hai cặp sao?”



Lần này danh sách chính thức của show được giữ rất kín, tuyên truyền ở bên ngoài chỉ nói là tổng cộng có sáu gia đình, ba cặp vợ chồng, hai cặp chồng chồng và một cặp bách hợp.



Tổng giám Tống thở dài đáp: “Chạy làng rồi, nên phải bổ sung một cặp vợ chồng khác vào, bởi thế nên hiện giờ vẫn còn đang xác định lại đội hình, chỉ có một mình gia đình của thầy Ôn là chồng chồng thôi.”



Ôn Nhiên và Đàm Mai nhìn nhau, Ôn Nhiên đẩy lại bản hợp đồng về trước mặt tổng giám Tống, cười nói: “Đây chẳng phải chính là vinh hạnh của chúng tôi sao.”



“Thầy Ôn đừng nói thế, là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng.”



Tổng giám Tống cười đáp, lật xem hợp đồng mấy lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền in một bản hợp đồng khác, cất vào trong túi tài liệu rồi đưa cho Ôn Nhiên, ông đứng dậy đưa tay nói: “Thầy Ôn, hợp tác vui vẻ.”



“Hợp tác vui vẻ.” Ôn Nhiên cũng bắt tay với ông ta, cậu nói tiếp: “Chúng tôi không ở đây quấy rầy tổng giám Tống làm việc nữa, xin phép về trước.”



Tổng giám Tống hoàn thành nhiệm vụ, tâm tình rất thoải mái, ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bảo: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, cũng không còn sớm nữa.”



Ôn Nhiên lễ phép đáp: “Tôi vẫn còn có công việc phải làm, tôi xin nhận ý tốt của tổng giám Tống, chờ tới khi bắt đầu quay sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, thật là ngại quá.”



Tổng giám Tống vội vàng xua tay: “Không sao, không sau đâu, thầy bận rộn mà.”



Ngồi trên xe quay về, Đàm Mai không kiềm chế được cười nói: “Không ngờ là Hoàng Kỳ bọn họ lại chạy làng, vậy là chỉ có một cặp chồng chồng, đối với chúng ta mà nói đó là một ưu thế rất dồi dào.”



Bên đó không chính thức nói là người nào, nhưng phía Đàm Mai cũng đại khái có thể đoán ra được, có mời cũng phải mời người có danh tiếng nhất định, đồng thời nguyện ý xuất hiện trên show thực tế, như vậy loại trừ đi thì chỉ còn cặp đôi Hoàng Kỳ mà thôi.



Vốn dĩ những cặp đôi chồng chồng cũng tương đối ít, mọi người thì lại thích xem về các cặp chồng chồng, vì vậy chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn với bọn họ, thì tuyệt đối sẽ trở thành nhân khí lớn nhất.



Ôn Nhiên dĩ nhiên là cũng rất vui vẻ (*) khi gặp tình huống thế này, cậu cười nói: “Thế này có tính là buồn ngủ gặp chiếu manh (**).”



(*) Gốc ‘乐见其成’ ý nói hy vọng thấy sự việc có thể phát triển hoặc đạt được thành công.


Hắn để chế độ chạy xuống thấp nhất, Thẩm Minh Xuyên đỡ Phiền Phiền, để đôi chân nhỏ của bé con tiếp xúc một chút với thảm chạy, sau đó Tiểu Phiền Phiền liền vui vẻ hoạt động đôi chân nhỏ, bắt đầu ‘chạy’.



Chạy một hồi, Thẩm Minh Xuyên cố ý nhìn máy quay một cái, rồi nâng Tiểu Phiền Phiền lên cao hơn, để chân không chạm được tới thảm chạy, nhưng Phiền Phiền vẫn chẳng biết gì, hai chân nhỏ vẫn cứ quẫy không ngừng rất vui vẻ.



“Thế nào,” Thẩm Minh Xuyên nói, “Có phải con trai bọn tôi rất đáng yêu đúng không?”



Đừng nói là Ôn Nhiên, ngay cả anh trai cameraman cũng phải buồn cười, phụ họa nói: “Đáng yêu muốn chết đi được đó ạ.”



Phải qua một lúc lâu Phiền Phiền mới ý thức được rằng mình đang bị trêu, chân không có chạm tới thảm chạy, bé con liền ‘A’ lên một tiếng bất mãn, thế là Thẩm Minh Xuyên mới đỡ bé xuống dưới thảm chạy lần nữa, nhưng được một lát hắn lại nhấc lên, cứ thế chơi vài lần.



Ôn Nhiên thấy Tiểu Phiền Phiền sắp bị Thẩm Minh Xuyên trêu đến phát khóc, liền tới đánh nhẹ một cái vào cánh tay hắn: “Anh đừng có trêu Phiền Phiền thế.”



“Anh đây là đang rèn luyện năng lực chống cự lại việc bị trêu.”



Ôn Nhiên: “….”



Cậu cạn lời không nói nổi.



Sau khi tập thể dục và ăn xong, chồng chồng hai người liền dẫn Phiền Phiền đi tản bộ, cả buổi tới cứ yên bình trôi qua như vậy.



Gần tới giờ ngủ, cuối cùng anh trai cameraman tận chức tận trách cũng tan làm, hài người họ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.



Mặc dù chỉ là sinh hoạt thường ngày, nhưng đối với màn ảnh thì gánh nặng thần tượng không thể lơi lỏng được, lời nói cũng không thể cứ nói mò, dễ bị người ta túm gáy.



Dỗ Phiền Phiền ngủ rồi, Ôn Nhiên lên giường, Thẩm Minh Xuyên đang nằm bên cạnh đọc sách, thấy cậu qua, hắn liền gấp sách để sang một bên: “Hôm nay biểu hiện của anh thế nào?”



“Một trăm phần trăm,” Ôn cười đáp, “Rất xuất sắc.”



“Vậy có phần thưởng gì cho anh không?”



Ôn Nhiên xoay người nhảy lên ngồi trên người Thẩm Minh Xuyên, ôm cổ hắn, ái muội nói: “Phần thưởng là … một nụ hôn chúc ngủ ngon!”



Nói rồi, cậu nhanh chóng hôn ‘chụt’ một cái lên mặt hắn, rội vội vàng trèo xuống, kéo cái chăn mỏng kín cả đầu giả bộ ngủ.



Thẩm Minh Xuyên khẽ cười rồi tắt đèn, để không ảnh hưởng để việc show ân ái ngày mai, ngày hôm nay tạm thời tha cho cậu đã.



Sáng sớm hôm sau, hai người bị tiếng gọi cửa đánh thức, Ôn Nhiên mơ màng đứng dậy mở cửa, lại thấy chị Triệu đạo diễn cùng với người quay phim ở phía sau.



______ Để cho tiện, tổ chương trình sẽ thỉnh thoảng ‘đánh úp bất ngờ’, khóa cửa của nhà họ cũng có ghi lại vân tay của chị Triệu.



“Nhiệm vụ mới.” Chị Triệu đưa thư nhiệm vụ cho cậu.



Ôn Nhiên nhận lấy đọc, nhất thời dở khóc dở cười quay thư nhiệm vụ lại với máy quay.



Trên thư nhiệm vụ viết mấy dòng – Nấu một bữa cơm cho đối phương.



Nấu cơm, đối với cậu thì không thành vấn đề, nhưng Thẩm ba ba là cái người từ nhỏ chưa từng vào phòng bếp, nấu được cái gì chỉ sợ là không cần hạ độc cũng có thể sánh ngang với thạch tín.