Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 1 : Chết đi

Ngày đăng: 21:23 21/04/20


Bầu trời mờ mờ một mảnh, mưa phùn từ trên không trung chậm rãi bay xuống nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa da thịt những người không mang ô. Mà Ngôn Diễm Yên cứ như vậy ngồi ở bậc thang ven đường, mặt không biểu tình nhìn bầu trời, trong đầu cũng là một mảnh mịt mờ.



Sáng nay, hắn tới công ty làm việc, tuy công việc này tiền lương rất thấp nhưng cũng đủ cho hắn chi dùng trong cuộc sống, cho nên thời điểm ông chủ nói cho hắn nghỉ việc, hắn thực sự cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Mà nguyên nhân cho hắn nghỉ việc lại là hắn không biết cách ăn mặc làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty…



Kháng nghị không có hiệu quả, Ngôn Diễm Yên đành phải thu dọn đồ đạc cầm số tiền lương cuối cùng rời đi.



Khi về đến nhà, phát hiện vợ hắn cầm một tờ đơn xin ly hôn đưa cho hắn ký, hỏi ra mới phát hiện thì ra vợ hắn đã sớm có quan hệ với bạn thân của hắn, tới giờ mới quyết định ly hôn. Công việc, gia đình, bạn bè đồng thời phản bội hắn, hắn đối với tương lai tràn đầy tuyệt vọng.



Hắn đột nhiên nhớ lại quá khứ.



Gia đình Ngôn Diễm Yên vốn dĩ cũng khá giả, mà hắn cũng rất hiểu chuyện, rất nghe lời, thành tích học tập rất giỏi. Nhưng hết thảy tốt đẹp đều biến mất vào năm hắn mười lăm tuổi. Năm Ngôn Diễm Yên mười lăm tuổi, ở thời điểm hắn cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi trung học hắn nhận được một tin làm cho hắn ngã khụy, cha mẹ hắn trên đường tan tầm trở về nhà đã bị một cái xe tải đâm chết. Đột nhiên như vậy, không hề có thời gian chuẩn bị, Ngôn Diễm yên đã mất đi cha mẹ.



Hắn bị đả kích tới sinh bệnh, nhưng dù như thế hắn cũng không hề lơ là kỳ thi trung học, hắn biết rõ chỉ có thi được thành tích tốt thì mới có thể học tiếp tới đại học, tuy nhiên hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới chuyện đi cùng cha mẹ hắn.



Kiên trì thi xong ba môn, sốt cao không lùi hắn bất đắc dĩ buông tha cho các môn thi tiếp theo, dù cho ba môn này thành tích đều được max điểm, hắn cũng không thể được nhận vào một trường cấp 3 tốt.




Cấp 3 Z là trường học của lưu manh, Ngôn Diễm Yên vừa học vừa làm bị bắt nạt đến thảm, ngay khi hắn lại muốn đi theo cha mẹ hắn, Giản Dực – bạn tốt cướp vợ hắn trong tương lai xuất hiện.



Giản Dực xuất hiện cứu lấy Ngôn Diễm Yên, bởi vì có Giản Dực, hắn có thể an tâm học tập và làm việc cũng như có đối tượng để thổ lộ hết thảy. Hình tượng anh trai của Giản Dực là hắn an tâm không thôi. Cho nên quan hệ bạn thân liền kéo dài tới mười lăm năm, ai biết về sau bạn thân này lại phản bội hắn a.



Ngôn Diễm Yên thi đậu một trường đại học trọng điểm, vốn đang hưng phấn hắn lại bị một tin tức đả kích cho thương tích đầy mình, chính phủ nói tiền giúp đỡ hắn học tập cũng chỉ dừng lại đến khi hắn tốt nghiệp trung học, muốn học đại học hắn chỉ có thể bán đi căn phòng mà cha mẹ hắn để lại. Hắn làm sao có thể đồng ý! Vì vậy hắn không học đại học.



Khi đó hắn căn bản không biết đến chuyện cho sinh viên vay tiền học, cho nên thời điểm hắn hai mươi tuổi biết đến có loại chính sách này không khỏi hối hận không thôi, nhưng hết thảy đều đã muộn.



Chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, Ngôn Diễm Yên căn bản không thể tìm được một công việc tốt, lại thêm tính cách hắn có chút u ám, bởi vậy hắn khắp nơi vấp phải trắc trở. Làm không ít công việc vụn vặt, rốt cuộc tại năm hai lăm tuổi hắn tìm được một công việc ổn định là nhân viên công tác, làm liền năm năm, còn cưới vợ, chỉ thiếu sinh con mà thôi.



Đáng tiếc hết hảy đều không còn.



Công việc không có, vợ không có, bạn bè không có, tương lai hài tử cũng không còn.




Công việc mà hắn cố gắng mất đi, gia đình hắn khát vọng bị nghiền nát. Bạn thân mà hắn tin cậy lại phản bội. Tương lai mà hắn chờ đợi biến mất.



Hết thảy đều không còn.



Ngôn Diễm Yên mở to mắt, tùy ý để mưa phùn nhỏ vào trong ánh mắt của hắn, càm giác chua xót làm cho hắn muốn rơi lệ.



“Meo!!!” tiếng mèo kêu bén nhọn, chói tai làm cho Ngôn Diễm Yên đang thất thần bừng tỉnh, hắn quay đầu xem xét, phát hiện một con mèo mang theo chuông tuyệt vọng ngã ở giữa đường cái, mà chiếc xe tải lại đang hướng nó lao tới, Ngôn Diễm Yên lập tức cảm thấy ánh mắt của con mèo cùng ánh mắt hắn hiện tại giống nhau.



Không biết rõ làm sao điên khùng, Ngôn Diễm Yên lập tức nhào tới, đem con mèo kia quét sang bên cạnh, chính mình lại bị xe tải tông vào. Trong nháy mắt bị đụng vào, toàn thân hắn đều đau đớn, lại vô cùng sợ hãi, hắn cứ như vậy mà chết đi sao? Hắn sẽ giống cha mẹ hắn đều chết vì xe tải sao?



“Linh… linh… linh…” Tiếng chuông truyền đến bên tai, Ngôn Diễm Yên trừng lớn con mắt, hơi hơi mở miệng ra, không biết từ khi nào chuông của con mèo kia rơi vào, không cẩn thận một cái liền nuốt vào cổ họng, hô hấp nửa vời phi thường thống khổ.



Muốn chết…… Muốn chết…… Muốn… Chết?



Ý thức cái gì cũng không trông thấy. trước mắt chỉ còn lại có một mảnh hắc ám.



……