Manh Hậu

Chương 14 :

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Lúc Đỗ Hàm Lan không khỏe, Đỗ Bá Ngọc và Nhâm thị có tiến cung thăm hỏi thì biết nàng ta không phải bị bệnh, mà do không ăn uống đầy đủ nên dẫn đến suy nhược cơ thể mới quở trách một hồi, rồi có ý muốn đưa nàng ra cung để tĩnh dưỡng, may có Đỗ Mạn Thanh lên tiếng muốn giữ Đỗ Hàm Lan trong cung nên Đỗ phu nhân mới chấp nhận ra về.



Qua vài ngày, Nhâm thị lại tiến cung thăm hỏi, thấy Đỗ Hàm Lan đã khỏe lại tâm trạng rất tốt, mới dần yên lòng.



Đỗ Hàm Lan an ủi Nhâm thị: “Mẫu thân, con không sao, người không cần lo lắng.”



Nhâm thị thấy sắc mặt Đỗ Hàm Lan hồng hào, khác hẳn với mấy ngày trước mới gật đầu nói:”Chương thái y quả nhiên y thuật cao minh, nhờ có hắn ngươi mới nhanh khỏe hơn.”



Đỗ Hàm Lan kéo tay áo Nhâm thị, nhỏ giọng cười nói: “Sau khi Chương ngự y bắt mạch, tuy cũng có bốc thuốc nhưng lại nói uống nhiều cũng không tốt, con uống xong một phần thì Thái hậu nói thuốc cũng có 3 phần độc, cho con ngừng thuốc chỉ ăn đồ có chất dinh dưỡng, lại theo người học múa, mới mấy ngày đã cảm thấy khỏe hơn nhiều.”



“Múa cái gì mà thần kỳ như vậy?” Nhậm thị tò mò hỏi một câu.



Đỗ Hàm Lan nói: “Bài múa này cũng đơn giản, chỉ cần vung tay vung chân, mấy động tác tiến lùi. Đã học được 5 ngày, mỗi ngày cả người đầy mồ hôi, con còn chưa thấy có gì thay đổi, nhưng là tổng quản Khôn Ninh cung Hồng Tuyến cô cô ngày trước có bệnh phù chân, uống thuốc mãi vẫn không khỏi, mấy ngày nay học múa theo Thái Hậu không ngờ chân lại tốt lên, còn bỏ giày cho mấy người khác nhìn, quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều.”



Nhâm thị nghe xong mới nói: “Đã như vậy, ngươi cứ theo Thái hậu nương nương mà học múa thật tốt, không được lười biếng.”



Đỗ Hàm Lan thấy không có ai ở đây liền đứng dậy múa thử cho Nhâm thị xem, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, Thái hậu cũng không nói bài múa này không được truyền ra ngoài, chi bằng sau khi người trở về cũng thử học theo, biết đâu lại tốt cho thân thể!”



Nhâm thị nhìn động tác của con gái cảm thấy không đoan trang, nhưng là lại nghĩ đến đây là do Thái hậu nữ thần tạo ra, chắc chắn sẽ không tầm thường như những bài múa khác, biết đâu lại có thể kéo dài tuổi thọ nữa đây?



Đỗ Hàm Lan sợ Nhâm thị không chịu học, lại nói: “Mẫu thân, cũng không cần người phải học theo như đúc, chỉ cần không khác lắm là được, đến lúc đó cảm thấy không tốt thì cứ dừng lại là được.”



Nhậm thị tay bịt miệng Đỗ Hàm Lan trách mắng: “Thái hậu nương nương đã dạy sao lại không tốt? Đừng có nói nhảm.”



Đỗ Hàm Lan kéo tay Nhâm thị cười nói: “Mẫu thân, người chịu học rồi?”



Nhâm thị đỏ mặt, muốn học động tác này nhưng lại có chút ngại, chỉ khẽ cắn môi nói: “Mẫu thân cũng không thể lưu lại trong cung lâu, nếu ngươi muốn dạy ta thì nhanh nhanh lên.”



“Thật tốt!” Đỗ Hàm Lan vui mừng, vội vàng kéo Nhâm thị ra phía sau nàng, để Nhâm thị bắt chước theo nàng, trong miệng thì hô nhịp.
Đêm nay Mộ Dung Khuê đi nghỉ từ sớm, sáng hôm sau lại dậy thật sớm rồi gọi người tới hầu hạ.



Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê dậy sớm, vôi vàng nhắc nhở: “Hoàng thượng, hôm này là ngày nghỉ, không cần dậy sớm.”



Mộ Dung Khuê lại cười nói;” Trẫm biết là ngày nghỉ.”



Lạc công công không hiểu, đứng nhìn Mộ Dung Khuê.



Mộ Dung Khuê cười nói: “Trẫm cố ý dậy sớm là muốn chạy bộ với Mẫu hậu. Lấy một bộ y phục cưỡi ngựa đến cho trẫm.”



Một lúc sau Mộ Dung Khuê hiên ngang bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, tư thế oai hùng đi đến Khôn Ninh cung, phía sau hắn là Lạc công công và một đoàn thái giám.



Bên Khôn Ninh cung, Đỗ Mạn Thanh đang chạy ra khỏi điện, phía sau là Đỗ Hàm Lan và một đoàn cung nữ.



Hai đoàn người rất nhanh đã gặp nhau.



“Mẫu hậu sớm!” Mộ Dung Khuê vừa thấy Đỗ Mạn Thanh, vội vàng giành trước hành lễ, cười nói: “Hôm nay trời rất đẹp, nhi tử theo mẫu hậu chạy vài vòng.”



Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê một chút rồi khen: “Hoàng nhi hôm nay mặc bộ này nhìn rất có tinh thần.” Nói xong rồi chạy về phía trước.



Mộ Dung Khuê vung tay, đám thái giám và cung nữ đành chạy chậm lại, không giám đuổi theo quá sát. Còn chính hắn thì vội vàng đuổi theo Đỗ Mạn Thanh, chỉ tiếc là Đỗ Mạn Thanh chạy quá nhanh, hắn đuổi theo không kịp.



Đỗ Mạn Thanh chạy một lúc, nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn đã thấy Mộ Dung Khuê đầu đầy mồ hôi, mới dừng lại lấy khăn tay đưa cho Mộ Dung Khuê nói:”Lau mồ hôi đi rồi tiếp tục!”



Trong ánh nắng sớm, Đỗ Mạn Thanh cười càng thêm diễm lệ, lại có vài phần hương vị trần gian, vô cùng mê hoặc.



Trái tim Mộ Dung Khuê đập bình bịch trong ngực, không nhận khăn tay mà nghiêng người qua, mặt dày nói: “Mẫu hậu lau giúp nhi tử.”