Manh Hậu
Chương 16 :
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Lý Hữu Tôn vừa nói xong lại cầm quyển sách lật đến một trang, chỉ vào dòng chữ viết trên đó cho Mộ Dung Sâm nhìn, khẽ nói:”Nữ thần đã xuống trần, tuy có linh lực nhưng lại không có thần lực, không thể làm hại người phàm.”
Mộ Dung Sâm nghe Lý Hữu Tôn nói xong, nhỏ giọng nói: “Như vậy, nữ thần đã xuống trần cũng sẽ như người phàm, mất hết thần lực?”
Lý Hữu Tôn lấy ánh mắt trả lời: “Đúng vậy, cách tốt nhất là làm cho nữ thần ghét bỏ hoàng thượng, đến lúc đó nữ thần sẽ quay lại ủng hộ vương gia.”
Trong hoàng cung, Mộ Dung Khuê ngồi trong ngự thư phòng suy nghĩ thật lâu, rồi cho người đi truyền Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành tiến cung.
Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành vội vàng vào cung, đi đến ngự thư phòng bái kiến Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê phất tay, cho đám người Lạc công công lui ra mới nói: “Cao Bằng vương mượn cớ cáo ốm lâu ngày, hôm nay đột nhiên tiến cung bái kiến mẫu hậu, người này tâm tư khó dò, trong khoảng thời gian này các ngươi phải để ý kỹ hành động của hắn.”
Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đáp ứng rồi lại hỏi chi tiết chuyện Mộ Dung Sâm tiến cung.
Nghiêm Thừa Ân nói: “Cao Bằng vương ỷ có tứ đạo thị lang chống lưng. Nếu có biện pháp loại bỏ tứ đại thị lang, Cao Bằng vương cũng không còn là mối đe dọa.”
Thạch Cố Hành lại im lặng không nói, Thạch Uy đã nói cho hắn biết chuyện tổ tiên tứ đại thị lang và thái tổ khai quốc cắt máu ăn thề, nếu đã có lời thề lớn như vậy Hoàng Thượng có thủ đoạn hơn nữa, cũng sẽ không thể đụng đến tứ đại thị lang. Nhưng nếu như vậy, thì làm sao có thể lập hoàng uy?
Thật ra trong lòng Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đều cho rằng thế lực của tứ đại thị lang bây giờ rất khó có thế áp chế, nếu Mộ Dung Khuê chịu lập Lữ Hiểu Nguyệt làm hoàng hậu thì sẽ thành người một nhà với Lữ Lương, đến lúc đó Mộ Dung Sâm sẽ bị cô lập, nhưng mà Mộ Dung Khuê lại không chấp nhận thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt, cũng không thể trách tứ đại thị lang sẽ hướng về Mộ Dung Sâm.
Thấy Mộ Dung Sâm không còn tự nhiên, lúc này Mộ Dung Khuê mới quay ra nói cười với Đỗ Mạn Thanh.
Mộ Dung Sâm là có chuẩn bị mà đến, đương nhiên sẽ không chịu thua như vậy, hắn âm thầm giậm chân, bên trong giày đột nhiên có một vật bò ra, hướng đến ghế Đỗ Mạn Thanh đang ngồi.
Mộ Dung Khuê đang nói, khóe mắt lại nhìn thấy dưới ghế Đỗ Mạn Thanh có một thứ gì đang dương nanh múa vuốt mới cúi đầu nhìn thật kỹ, thấy một vật làm hắn thiếu chút nữa mất hồn mất vía, có một con bò cạp đang bò lên ống quần của Đỗ Mạn Thanh, hình dáng vô cùng dữ tợn.
Đỗ Mạn Thanh thấy vẻ mặt của hắn hơi khác mới nhìn theo, vừa mới nhìn cũng bị dọa không nhẹ, vội vàng đứng dậy hô to: “Người đâu, bắt con bọ cạp này nhanh lên!”
“Mẫu hậu, nhi thần bắt giúp người!” Mộ Dung Sâm đứng lên, giơ tay muốn giúp bắt con bọ cạp ra khỏi người Đỗ Mạn Thanh.
Mộ Dung Khuê lại nhanh hơn Mộ Dung Sâm một bước, mũi giày duỗi một cái đã đạp con bò cạp rơi khỏi ống quần Đỗ Mạn Thanh, đồng thời đạp mạnh một cái, con bò cạp đã bẹp dí, trong miệng còn không quên an ủi Đỗ Mạn Thanh: “Mẫu hậu đừng sợ, nhi tử đã đạp chết nó.” Nói xong đưa tay đỡ Đỗ Mạn Thanh, lên tiếng gọi cung nữ thu dọn, lại cho người đi chuẩn bị canh an thần.
Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không sợ bò cạp?”
Mộ Dung Khuê ngước nhìn Đỗ Mạn Thanh, ngực vẫn nhảy loạn, vẻ mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Vì mẫu hậu, nhi thần còn sợ cái gì?”
Đỗ Mạn Thanh cảm động, giơ tay dịu dàng xoa gò má Mộ Dung Khuê.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê không chịu nổi chuyện này, trong nháy mắt đã đỏ bừng, ỡm ờ gọi: “Mẫu hậu ~”