Manh Hậu
Chương 26 :
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Bàn chân Đỗ Mạn Thanh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu,còn có một cảm giác kỳ lạ nhen nhóm trong lòng, đành cười ngượng nói: “Buông ra.”
Trong tay Mộ Dung Khuê là bàn chân trắng nõn mềm mại của Đỗ Mạn Thanh, nên hắn có chút không kìm lòng nổi, vừa nghe Đỗ Mạn Thanh quát đã tỉnh hồn lại, chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh thấy hắn kỳ lạ mới vội vàng để chân Đỗ Mạn Thanh vào trong chậu, xong rồi đứng lên hơi cúi người hành lễ: “Nhi tử xin cáo lui!” Nói xong thì quay người đi ra khỏi điện.
Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê đi rồi, khẽ lắc đầu lẩm bẩm: “Haiz, thật buồn lòng nha!”
Không thể trách Đỗ Mạn Thanh đề phòng quá mức, thực ra kiếp trước nàng đã tận mắt thấy một người có bệnh yêu mẹ. Người đó là con trai của dì nàng, dì của Đỗ Mạn Thanh cũng là một đại mỹ nhân, lại thêm bảo dưỡng cẩn thận nên dù đã 40 tuổi nhưng nhìn cũng chỉ như 25, 26. Sau khi dì ly hôn thì hai mẹ con sống cùng với nhau, con trai của dì vô cùng hiếu thuận, thậm chí mỗi ngày đều pha nước tắm cho dì. Mấy năm đó dì vẫn luôn có người theo đuổi, nhưng mỗi lần tính đến chuyện kết hôn thì con trai luôn ngăn cản. Cuối cùng dì cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lén hẹn bác sĩ tâm lý đến nói chuyện và phân tích hành động con trai. Bác sĩ tâm lý xác định, con trai của dì có bệnh yêu mẹ.
Bây giờ Đỗ Mạn Thanh nhớ lại những lời nói và việc làm của Mộ Dung Khuê, cảm thấy tình trạng của hắn rất giống với con trai của dì, cuối cùng tự xác nhận, bệnh yêu mẹ của Mộ Dung Khuê đã rất nghiêm trọng.
Lại nói về Mộ Dung Khuê, sau khi hắn trở về Dưỡng Tâm điện cũng cởi giầy thử để người khác rửa chân cho hắn.
Hắn nhìn bàn chân của mình, rồi lại nhớ đến chân của Đỗ Mạn Thanh, trong lòng thầm nghĩ: “Chân mẫu hậu nhỏ như vậy thì làm sao mà đứng đây? Từ trước đến giờ làm sao mà chạy nhanh như vậy? Còn nữa, cũng đều là chân mà sao ngón chân của trẫm lại thô kệch xấu xí, mà của mẫu hậu lại trắng nõn đáng yêu như vậy? Mỗi ngón đều tăm tắp, tròn trịa như trân châu !
Lạc công công tự mình rửa chân cho Mộ Dung Khuê, thấy hắn như đang suy nghĩ chuyện gì nên cũng không dám nói nhiều.
Mộ Dung Khuê bỗng dưng lên tiếng hỏi Lạc công công: “Ngươi thấy chân trẫm như thế nào?”
Lạc công công ngạc nhiên, lập tức chăm chú nhìn chân Mộ Dung Khuê: “Chân hoàng thượng vô cùng uy vũ!”
Mộ Dung Khuê cảm thán: “Tuy rằng nó uy vũ như vậy, nhưng cũng không có ai thưởng thức a!”
Lạc công công cũng là người hiểu ý, nói tiếp: “Hoàng thượng đã từng lộ chân trước mặt người khác sao?”
Mộ Dung Khuê giật mình nói: “Không có.”
Mộ Dung Bội cảm thán: “Đúng vậy, tấm lòng của Hoàng thượng đối với nương nương ai cũng biết rõ.”
Đỗ Mạn Thanh nói: “Ta biết hiếu tâm của hắn.”
Mộ Dung Bội thấy Đỗ Mạn Thanh tránh né, đành phải nói: “Thái hậu nương nương thấy nam nhân như thế nào mới là tốt, mới là người đáng giá phó thác cả đời?”
Đỗ Mạn Thanh cũng biết mấy ngày nay Mộ Dung Bội vẫn gặp Nghiêm Thừa Ân nên mới cho rằng Mộ Dung Bội đang tò mò, liền trả lời:”Người như Nghiêm Thừa Ân chăng, hắn lên được phòng khách lại xuống được phòng bếp, đương nhiên đó chính là một nam nhân tốt.”
Mộ Dung Bội nghe xong thì đỏ mặt, nhưng vẫn không quên mục đích đến nơi này, lại cười nói: “Hoàng thượng cũng toàn tâm toàn ý với thái hậu, vì thái hậu nương nương mà đi học làm điểm tâm, thái hậu có thấy hắn là một người nam nhân tốt không?”
Đỗ Mạn Thanh cười nói: “Hoàng thượng là nhi tử ngoan.”
Còn không chịu nói thật lòng nha! Mộ Dung Bội chớp mắt, đành phải ra chiêu thêm lần nữa, hỏi tiếp: “Thâm cung tịch mịch, Thái hậu nương nương có nghĩ đến sau này chưa?”
Đỗ Mạn Thanh vẫn cười nói: “Đương nhiên là nghĩ tới, chờ Hoàng thượng lập hoàng hậu, sinh con rồi ta liền có cháu mà chơi đùa.”
Đúng lúc Mộ Dung Khuê đi đến ngoài điện, khoát tay không cho cung nữ đi vào bẩm báo, hắn trực tiếp đi vào thì nghe được Đỗ Mạn Thanh nói , trong lòng hỗn hoạn mà thốt ra:”Trẫm sẽ không lập người khác làm hoàng hậu, cũng sẽ không có con với người khác.”
Cái gì, nhi tử hoàng đế không muốn lập người khác làm hoàng hậu, chẳng lẽ lại muốn lập người trong họ làm hoàng hậu? Đỗ Mạn Thanh đỡ trán không nói gì, lấy ánh mắt nhìn Mộ Dung Bội như có ý nói: “Nhìn đệ đệ nhà ngươi xem, thật là hết thuốc chữa rồi!
Mộ Dung Bội lấy ánh mắt trả lời: “Thật ra còn cứu kịp, nhưng phải xem Thái hậu nương nương có chịu cứu hay không.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh không nhìn hắn liền cảm thấy tủi thân, hỏi: “Cuối cùng là mẫu hậu thích dạng nam nhân như thế nào?”