Manh Hậu

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Nam Chu Quốc lập ra được hơn một trăm năm, tứ đại gia tộc ở Kinh thành, cũng uy phong hơn một trăm năm. Lần này Mộ Dung Khuê đến Từ đường bái tế mẹ mình, bốn vị đại thần cầm đầu bốn thế gia cũng chỉ có mình Lễ bộ thị lang Vương Trình đi theo, bao người kia đều viện cớ.



Sau khi Thái hậu xuất thế, bốn vị đại thần tập trung ở nhà Vương Trình, để Vương Trình kể lại hoàn cảnh lúc đó.



Vương Trình lúc đó chứng kiến tận mắt, kinh ngạc không nói ra lời, cũng tin là Nữ thần hạ phàm. Nhưng sau khi ở cùng chỗ với ba vị đại thần kia, cùng nhau phân tích ra những điểm đáng ngờ, lòng tin cũng bị dao động, ngược lại cảm thấy nghi ngờ, Nữ thần giáng trần cái gì, đều do Mộ Dung Khuê sắp xếp.



Đỗ Mạn Thanh nghe Thạch Cố Hành nói đến đây, cũng đã hiểu ra, này ra quyền lực của bốn gia tộc đã quá lớn, khí thế át chủ, Mộ Dung Khuê thậm chí phải nhân nhượng bọn họ một hai phần. Hôm nay nàng rơi xuống đây, nhân lực của Hoàng thất tang lên, tình thế biến hóa, bốn gia tộc bọn họ sợ Hoàng đế mượn kế này để củng cố hoàng vị, làm suy yếu quyền lực của bọn họ, muốn tìm kẻ hở của bản thân mình để chứng minh Nữ thần xuất thế đều là chuyện lừa gạt.



Đỗ Mạn Thanh cười nhạt một tiếng, nói:” Vàng thật không sợ lửa, cứ để bọn họ đi thăm dò, không cần lo lắng.”



Thạch Cố Hành nghĩ cũng đúng, lại nhìn sắc trời không còn sớm, liền cáo lui ra ngoài.



Hắn ra khỏi cũng, vừa lúc gặp Nghiêm Thừa Ân, hai người liền đứng lại nói mấy câu.



Nghiêm Thừa Ân nói:” Nơi đây nói chuyện không tiện, về nhà ta vừa uống ly rượu vừa nói.”



Thạch Cố Hành gật đầu, theo Nghiêm Thừa Ân đến Nghiêm gia.



Nghiêm Thừa Ân dẫn Thạch Cố Hành đến thư phòng, đợi nha hoàn bưng trà lui ra, mới bắt đầu trò chuyện:” Về Thái hậu nương nương, ngươi thấy thế nào?”



Hai người Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành, một văn một võ, từ nhỏ đã đi theo Mộ Dung Khuê, đều là bạn tốt kiêm tâm phúc của Hoàng đế, lén cùng nhau bàn chuyện cũng là bình thường.



Thạch Cố Hành nghe lời này, cũng có chút nghi hoặc:” Lúc đó việc ở Từ đường, quả thật không thể là giả, Thái hậu nương nương cũng là Nữ thần giáng thế không thể nghi ngờ. Chỉ là…”



Nghiêm Thừa Ân tiếp lời:” Không sai, Thái hậu nương nương đúng là Nữ thần, chỉ là nàng rốt cục có phải mẹ đẻ của Hoàng thượng hay không thôi.”



Hai người nói chuyện, đều cùng chăm chú suy ngẫm.



Thạch Cố Hành cách một lúc lại nói:” Tiêm hoàng có tổng cộng năm vị nhi tử, do Hoàng thượng được Khương hoàng hậu nuôi dưỡng nên mới đăng vị, chỉ là mấy vị Vương gia, đặc biệt là Nhị vương gia còn chưa cam tâm.”


Mặt Đỗ Hàm Lan đỏ thêm, cúi đầu, nhỏ giọng nói:” Thần biết, thần không xứng với Hoàng thượng…”



Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, liền biết đây là tâm tình thiếu nữ gặp được mùa xuân, dễ dàng nhận ra, nàng vỗ nhẹ tay Hàm Lan, cười nói:” Nhìn thấy mĩ nam, tâm tình xúc động, đây là chuyện bình thường. Thế nhưng người này không thích hợp với ngươi, ngươi hiểu ý của ta không?”



Đỗ Hàm Lan đáp:” Thần đã hiểu.”



Đỗ Mạn Thanh nghe lời này của nàng, lại vỗ tay của nàng nói:” Mĩ nam thì có thể ngắm, nhưng không thể gả, nếu gả, phải gả người coi ngươi trân quý như châu ngọc, nâng niu chiều chuộng ngươi.”



Đỗ Hàm Lan hình như cũng hiểu được ý này, cúi đầu cảm tạ:” Cám ơn Thái hậu nương nương đã khuyên nhủ.”



Ở Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê lại có thêm một đêm khó ngủ, lại nhớ đến ánh mắt Đỗ Mạn Thanh nhìn Thạch Cố Hành, đấm mạnh xuống long sàn, Mẫu hậu đây là nhớ đến người nam tử khác?



Lạc Công Công nghe được động tĩnh, tiến đến hầu hạ, thấy Hoàng thượng khó ngủ,liền hỏi:” Hoàng thượng có cần hương an thần không?”



Mộ Dung Khuê lắc đầu từ chối:” Không cần.”



Lạc Công Công thử thăm dò:” Hay để lâu tài cho gọi cung nữ hầu hạ.” Lại nghĩ, Hoàng thượng cũng đã hai mươi tuổi rồi, chưa từng cho ai hầu hạ, hay là…



Mộ Dung Khuê hừ một tiếng:” Chớ quên Trẫm vẫn đang trong thời gian giữ đạo hiếu.”



Lạc Công Công cả kinh, quỳ xuống thỉnh tội.



Mộ Dung Khuê lại lấy bức tranh chữ Đỗ Mạn Thanh viết ra nhìn ngắm, đọc lại một lần, tự lẩm bẩm:” Vị Tô Thức này, quả là một người có tài, trách không được Mẫu hậu nhớ mãi không quên. Trẫm lúc rảnh rỗi, cũng muốn làm thơ, viết chữ cùng với Mẫu hậu.”



Lạc Công Công thêm lời:” Thái hậu nương nương biết được tấm lòng của Hoàng thượng,Người sẽ rất vui mừng.”



Mộ Dung Khuê gật đầu, bảo Lạc Công Công lui ra, nhanh chóng an giấc. Đêm nay, hắn mơ thấy Đỗ Mạn Thanh vô số lần. Trong mơ, nàng phong tình vô hạn, rất là kiều diễm.



Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Mộ Dung Khuê nhìn thấy một mảnh chăn ướt, cho tay vào nhẹ nhàng vén chăn lên, trong nháy mắt, khuôn mặt hắn phiếm hồng, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói.