Manh Phi Đãi Gả

Chương 113 :

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Thủy Băng Tuyền nhàn nhã bước đi trên đường lớn, phớt lờ ánh mắt của đám người vừa nhận ra thân phận của nàng…



“Đó là Thủy Tam tiểu thư?”



“Đúng là Thủy Tam tiểu thư rồi.”



“Thật đáng thương…..”



“Không biết còn có ai đến Thủy phủ cầu hôn nàng ta không?”



…..



“Tiểu thư…..” Tiểu Song bước theo Thủy Băng Tuyền, nghe thấy tiếng bàn luận sau lưng, hơi bối rối.



Vốn mắt Thủy Băng Tuyền đang đảo tứ phía, bỗng dừng ở một chỗ, gương mặt khẽ nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập hứng thú!



Đó là một tòa nhà hai tầng, kiến trúc cổ, nóc cao lợp ngói, bốn góc kết

dây đỏ dài rực rỡ, cách trang trí rất có không khí ngày lễ! Đối diện với nàng có một đôi mắt lạ, vốn định trốn tránh nhưng bình tĩnh lại rồi

nhìn thẳng vào mắt nàng.



Ngẩng đầu nhìn ba chữ: Ỷ Lệ lâu, nàng

lại đánh giá nơi này thêm chút nữa. Nếu không nhầm, đây chắc là một

thanh lâu rồi! Đôi mắt nàng vừa thấy là từ cửa sổ phía tây. Chủ nhân của ánh mắt này thực sự khiến nàng cao hứng!



Nghĩ một lát, Thủy Băng Tuyền bước vào vào trong Ỷ Lệ các…



Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đi vào thanh lâu, Tiểu Song phía sau sợ đến ngây người.



Đây… Đây là thanh lâu, tiểu thư vào thanh lâu để làm gì? Liếc mắt nhìn bốn

phía xung quanh, Tiểu Song nhận ra, đám người vốn đang bình luận sôi nổi cũng ngây ngốc nhìn theo…



Lúc này trong Ỷ Lệ lâu rất khoáng đạt, rộng rãi nhưng lạnh lẽo, nơi đây ban ngày trống vắng chẳng có gì nhưng

bắt đầu từ chạng vạng, một đêm náo nhiệt mới bắt đầu. Một người ăn mặc

xuềnh xoàng đang tựa vào bàn ngủ chảy cả nước miếng. Thủy Băng Tuyền lấy chân khẽ đá đá vào bàn chân hắn.



“Khách… Thủy… Thủy tiểu thư?”

Tên người hầu bị đánh thức, vội đứng dậy đón khách, ai ngờ, vị khách

trước mặt lại là Thủy Tam tiểu thư! Chuyện này… Không phải nàng ta bị
lầu là một nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi, trang phục màu tím, da

trắng như tuyết, đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm như hồ nước! Nhưng nhìn

kĩ sẽ thấy trong đó có cả chút bình tĩnh xen lẫn mỉa mai.



“Tam

tiểu thư, đây là Hương Hàn, là người mới của Ỷ Lệ lâu.” Ỷ Hồng không

hiểu tại sao nàng Tam tiểu thư này lại muốn gặp Hương Hàn.



Thủy

Băng Tuyền hơi hơi ngồi thẳng dậy, liếc mắt quan sát nữ tử tên Hương

Hàn. Nàng là một mỹ nữ, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là

ánh sáng lay động trong đôi mắt kia thu hút nàng: “Hương Hàn là tên thật hay tên ở đây?”



“Tam tiểu thư, đây là tên thật của nàng, từ khi

bị bán vào, nàng đã tên như vậy. Ta thấy cái tên này cũng không tệ nên

không đổi lại.” Người trả lời vẫn là Ỷ Hồng, Hương Hàn im lặng, bình

tĩnh đứng bến cạnh.



“Được, ta muốn mua ngươi, ngươi có đồng ý bán cho ta không?” Được rồi. Đây sẽ là thị nữ thân cận của nàng!



“Cái gì?” Ỷ Hồng kinh ngạc kêu lên, ngay cả đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của Hương Hàn cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc!



Thủy Băng Tuyền đứng lên, đi đến trước mặt Hương Hàn, lấy tay nâng lên khuôn mặt nàng lên, để nàng đối diện với mình: “Ngươi có đồng ý không? Sau

này đi theo ta.”



Thân thể Hương Hàn hơi rung động, không ngờ Thủy Tam tiểu thư này lại muốn mua nàng. Vừa rồi nàng đứng bên cửa sổ trên

lầu nhìn ra bên ngoài, chợt nhớ đến chuyện xưa mới để lộ tâm tư. Ai ngờ

bị người ta bắt gặp, tuy nàng định trốn tránh nhưng thấy ý tứ trong ánh

mắt đó, không hiểu sang nàng lại có can đảm đối mặ với người ta…



“Ngươi đồng ý không?” Đây là lần thứ ba nàng hỏi, nếu nàng ta vẫn không trả lời thì nàng đành buông tha cho nàng ta thôi.



Hương Hàn ngước mắt đối diện Thủy Băng Tuyền, thấy ánh mắt kia hơi thất vọng

thì thốt lên: “Ta đồng ý!” Nàng có cảm giác gì đó không nói nên lời,

nhưng cũng thoáng yên lòng! Có lẽ đi theo nàng ta, nàng mới có thể hoàn

toàn thoát khỏi những gì đã chìm trong dĩ vãng!