【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 117 : Người thứ 12

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Giản Tam Sinh từ nhỏ đã nghe thế hệ trước trong nhà từng nhắc tới, Quan Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh, đại từ đại bi, tiền thân cũng là một thần tiên cực kỳ hung ác thời viễn cổ. Thần tiên nọ dựa vào nuốt ác quỷ để sống, hình dạng thô kệch đáng sợ, là thần thượng cổ mà tất cả tà vật đều e ngại.



Sở dĩ Tà Thần hung ác này về sau lại biến thành Quan Âm Bồ Tát, kỳ thật cũng bởi vì quan niệm mọi người dần dần thay đổi. Thời viễn cổ mọi người tin vào sức mạnh thô bạo, cho rằng chỉ có hung thần ác sát cùng sức mạnh tuyệt đối mới có thể làm cho lòng người cam nguyện kính sợ và thần phục. Về sau loại tín ngưỡng này bắt đầu phát sinh biến chuyển, mọi người bắt đầu tôn sùng dùng đạo đức và từ bi để cảm hóa người trần, vì vậy liền có Quan Âm Bồ Tát mặt mũi hiền lành. Hơn nữa ngoại hình của Quan Âm cũng dần dần thay đổi, từ Quan Âm ngàn tay ban đầu phát triển thành bộ dáng hai tay phía trước.



Phục hồi lại tinh thần, Giản Tam Sinh nhìn tượng thiếu nữ ngàn tay từ bên trong tượng Tà Thần lộ ra, mặc phục sức triều Chu, nói với mọi người: "Xem ra chúng ta đánh bậy đánh bạ mà tìm được cơ quan rồi, vậy không nên trì hoãn nữa, Đại Thắng hai người các cậu nhanh chóng xuống đây, chúng ta nhanh chóng cầm đồ đạc tiến vào."



Mọi người vừa nghe, đều vội vàng đi thu dọn trang bị và thực phẩm tản mát trên mặt đất.



Đại Thắng cùng Độc Nhãn Kiều cũng cẩn thật di chuyển, chuẩn bị từ trên tượng Tà Thần bò xuống. Thế nhưng không ngờ tới hai người mới vừa đến gần vị trí ngực, cánh tay không cầm binh khí nọ liền vì không còn sức nặng áp chế mà chậm rãi nâng về vị trí cũ, cùng cánh tay phía trên chồng lên.



Mà tượng Tà Thần vốn đã tách ra nọ, hiển nhiên cũng liền hợp lại, tượng thiếu nữ quần áo phục sức Tây Chu hết thảy phảng phất như chưa từng xuất hiện mà rút về trong cơ thể Tà Thần đồng.



Sau kinh ngạc, Giản Tam Sinh vội vàng kêu to bảo hai người Đại Thắng bò lại vị trí cũ, những người khác cũng bởi vì kinh ngạc mà đều ngừng động tác trong tay, sững sờ nhìn Tà Thần nọ lại lần thứ hai tách ra, lộ ra cô gái trẻ bên trong.



"Thứ này con mẹ nó không có đồ đè nặng thì không được đâu." Giản Tam Sinh vuốt mặt, ngán ngẫm nói.



"Vậy làm sao bây giờ hả Nhị gia, cũng không thể để hai người bọn họ nằm sấp trên đó mãi." Ngũ Lôi kéo đai balô trong tay hỏi.



Hung hăng hút điếu thuốc, Giản Tam Sinh vẫn chưa trả lời, chỉ lắc lắc đầu, làm như đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.



Giản Vô Tranh liếc mắt nhìn Nhị ca nhà mình một cái, lại nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vương Tử Khiêm đang đem Thắng Tà cùng Thái A mang cả trên người, nghĩ thầm Khiêm Tử thật đúng là đối với loại sự tình này không có hứng thú, chỉ biết mân mê hai thanh kiếm nọ, có khi nào y còn là một người cuồng binh khí không?




Cách làm của Chu Công Vũ Vương không thể không biết, nhưng ngại thân phận địa vị của ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Tới khi Vũ Vương chết Thành Vương lên ngôi, thế lực của Chu Công liền thay đổi càng thêm lớn mạnh, trở thành Nhiếp Chính Vương một tay che trời. Thành Vương còn nhỏ đối với ông cũng là bảo sao nghe vậy, khi Chu Công Đán chết đi còn đem thần khí chấn động thiên địa đặt vào trong mộ ông, để tạo phúc cho hậu nhân Cơ thị.



Mười mấy người cứ như vậy một bên nghe Giản Tam Sinh tiện miệng giảng giải, một bên chậm rãi đi qua đoạn hành lang không dài không ngắn này.



Bích họa đến đây cơ bản không còn gì nữa, Giản Vô Tranh thở dài, nhưng cảm thấy vẫn có chút chưa đã. Cậu quay đầu lại nhìn những phần đã biến mất trong bóng đêm kia, lại bỗng dưng có loại cảm giác khó hiểu, hình như trong lúc hốt nhiên có thêm chút gì đó.



Loại cảm giác xấu này không ngừng duy trì trong đầu cậu, chung quy cảm thấy có chỗ không đúng. Nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào?



Lại quay đầu nhìn thoáng qua, Giản Vô Tranh như vô tình trong lòng yên lặng đếm nhân số. Cậu nhớ kỹ, trong mộ thất đặt quan tài hoàng ngọc kia đã từng đếm, bọn họ tổng cộng 11 người......



Trong nháy mắt, cả người Giản Vô Tranh như đều bị mồ hôi xối ướt, đầu cậu "oành" một tiếng, liền vô thức đưa tay túm áo Vương Tử Khiêm.



Vương Tử Khiêm lập tức đứng lại bất động, nghi hoặc nhìn cậu. Phía trước Giản Tam Sinh cảm giác hai người đều ngừng bước, cũng liền quay đầu nhìn.



"Nhị ca......" Giản Vô Tranh túm lấy tay áo của Khiêm Tử càng chặt hơn, nhỏ giọng nói với hai người: "Hai người quay đầu lại nhìn xem, phía sau cùng kia....... Là người hay quỷ?"



Hai người sửng sốt, sau đó lập tức quay mặt về phía sau nhìn lại, chỉ thấy phía sau cùng sau Đại Thắng và Tiểu Lý, quả nhiên có một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm.



Giản Tam Sinh lúc này cảm giác cả da đầu đều nổi rần rần, cư nhiên có người đi theo bọn họ thời gian dài như vậy lại không bị bất luận kẻ nào phát hiện, anh lập tức móc súng ra hướng về phía bóng người trong bóng tối kia kêu lớn: "Mẹ nó ai trốn ở đó! Là người hay quỷ ra đây nói chuyện!"