【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 112 : Vương Tử Khiêm

Ngày đăng: 19:28 20/04/20


Giản Vô Tranh lái xe trên đường vành đai đông nghẹt, một bụng lửa giận nọ thật sự không chỗ phát tiết.



Vừa tảng sáng đã bị Nhị ca nhà mình gọi điện đánh thức, bảo cậu nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến, về phần nguyên nhân, Nhị ca lớn già đầu kia ở trong điện thoại ấp úng mãi không chịu nói rõ, bắt cậu phải đến bệnh viện nhìn xem.



Giản Vô Tranh không phải người có tính tình dễ chịu gì, càng không phải người tốt, ghét nhất bị loại sự tình phải đoán tới đoán lui này làm phiền, nhưng lần này cậu lại ngoài ý muốn nghe xong lời Nhị ca Giản Tam Sinh nói, cơm cũng chưa ăn đã vội vàng từ trong nhà lái xe ra. Bởi vì từ lúc bắt đầu nhận được điện thoại, cậu đã có một loại cảm giác xấu, loại cảm giác này phảng phất như tảng đá lớn đặt trên ngực cậu, khiến cậu trở nên nôn nóng bất an, thậm chí miên man suy nghĩ.



Trong lòng Giản Vô Tranh hiểu rõ, Nhị ca vội vã gọi cậu đến như vậy, nhưng lại không phải bản thân Nhị ca bị thương ngã bệnh, vậy chỉ có một loại khả năng, xảy ra chuyện chính là tên kia......



Tên kia......



Cái tên chết tiệt đó!!



Hung hăng đập vô lăng một cái, Giản Vô Tranh hận không thể một cước giẫm lên chân ga đụng bay tất cả đám xe cộ chắn đường phía trước vọt tới bệnh viện. Lúc này đèn giao thông màu đỏ tượng trưng cho xe ngừng chạy đúng là có vẻ đỏ tươi chói mắt vô cùng......Không rõ.



Thiên Triều Hoàng đô không hổ là thành thị giao thông kém cỏi nhất trên thế giới, tắc đường có thể kẹt đến thê thảm như thế cũng coi như hiếm thấy.



Chờ khi Giản Vô Tranh tới bãi đỗ xe ở cửa bệnh viện, đã là chuyện của nửa giờ sau. Cậu đơn giản mua chút trái cây, lập tức đến trước bàn y tá xác thực xem có bệnh nhân nào tên là Giản Tam Sinh nằm viện không, sau đó liền hít sâu một hơi, bấm số điện thoại của Nhị ca nhà mình.



"Alo, Tiểu Tranh à, đến đâu rồi?" Không biết là vì trong điện thoại hay sao đó, Giản Vô Tranh chung quy cảm thấy thanh âm của Nhị ca nghe có chút chột dạ.



"Đến quầy tiếp tân bệnh viện rồi, anh đang ở đâu." Nhíu nhíu mày, Giản Vô Tranh nhìn bốn phía, cố gắng từ trong đám người lui tới bệnh viện tóm được khuôn mặt đáng ghét của Nhị ca.



"Em ở đó đợi chút nữa đi, anh để Lôi Tử xuống đón em." Không cho Giản Vô Tranh có thời gian hỏi nữa, Giản Tam Sinh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.



Nhìn bốn chữ cuộc gọi kết thúc hiển thị trên màn ảnh, Giản Vô Tranh cảm thấy tính tình nóng nảy của mình rất có xu thế tăng vọt.



Không biết tên chết tiệt kia thế nào rồi, là ngã bệnh hay bị thương gì, nghiêm trọng tới mức nào. Nói đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ đã bao lâu rồi không gặp nhau, nửa năm hay một năm? Tên chết tiệt kia đã béo hay gầy, Nhị ca trả tiền lương làm việc nhiều hay ít. Lát nữa gặp mặt nên nói gì, đã lâu không gặp?



Dẹp mẹ nó đi, cảm giác quái quỷ gì thế này. Giản Vô Tranh cáu kỉnh cào tóc, bắt mình ngừng suy nghĩ miên man.



"Tiểu Tranh gia, Tiểu Tranh gia?"




Nhắm mắt cam chịu, Giản Vô Tranh dùng sức kiềm chế xúc động muốn xông lên hỏi cho rõ ràng, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi?"



"Ừ." Đáp nhẹ một tiếng, Vương Tử Khiêm trước sau như một trầm mặc, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.



"...... Cậu hiện tại ở Bắc Kinh." Kỳ thật không muốn nói việc này, muốn hỏi một chút cậu ấy còn đau không, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, choáng đầu không chóng mặt không, có muốn ăn chút gì không, thế nhưng rối rắm nửa ngày, vẫn chỉ nói một cây như thế, Giản Vô Tranh cảm thấy mình có đôi khi cũng thật sự rất nhàm chán.



"Ừ." Vẫn là phản ứng kia, Giản Vô Tranh cảm thấy chính mình có chút xu hướng bị bức điên.



"Chờ cậu có thể xuất viện rồi, thì theo tôi về nhà." Thở dài hết cách, Giản Vô Tranh buông tha cãi cọ nói.



"Chờ một chút," Lúc này không đợi bản thân Vương Tử Khiêm có phản ứng, vẫn bị bỏ quên bên cạnh Giản Tam Sinh nhịn không được nói trước: "Tiểu Tranh à, việc Khiêm Tử cùng anh làm ở đó còn chưa xong đâu, em sao có thể gọi cậu ấy theo em về nhà......"



"Vậy anh muốn thế nào." Giản Vô Tranh nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.



"Ít nhất cũng phải để cậu ấy giúp anh giải quyết xong chuyện này." Cười cười chột dạ, Giản Tam Sinh cẩn thận sợ châm trúng kíp nổ.



"Anh đây là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định phải không? Lần này là lái xe gây họa, lần sau thì sao? Chuẩn bị trực tiếp dùng quan tài nâng người về?!" Giản Vô Tranh hung hăng trừng mắt liếc Nhị ca nhà mình, tăng thêm ngữ khí nói: "Chờ cậu ấy xuất viện em sẽ dẫn cậu ấy đi."



"Hắc......" Thấy tiểu tổ tông đã quyết tâm, Giản Tam Sinh lúc này thật sự sốt ruột: "Tranh à, anh đâu phải là kiểu người đó, một lần thất bại em sao có thể phủ định toàn bộ chứ, đến cả Obama cũng phải có lúc phạm sai lầm mà, lại nói em không cho Khiêm Tử theo anh làm việc, vậy cuộc sống sau này của cậu ấy làm sao đây, một đại nam nhân dù sao cũng phải tự mình kiếm tiền nuôi gia đình chứ, bằng không sau này khó......"



"Ầm!!" Một quyền thật mạnh nện trên tường, cắt ngang Nhị gia lải nhải càm ràm, Giản Vô Tranh trừng mắt nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn của Nhị ca nhà mình, nặn từng chữ nói: "Tôi, nuôi, cậu ấy!!"



Dứt lời, liền đá cửa rời đi.



Lưu lại bên trong một già một trẻ, một trợn mắt há mồm, một cúi đầu trầm mặc không nói.



Nửa ngày sau, Vương Tử Khiêm trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mở miệng: "Nhị gia, Tam gia ở đâu tôi đi nói chuyện với anh ấy."



Giản Tam Sinh quay đầu nhìn Vương Tử Khiêm một chút, sau đó thở dài thườn thượt: "Cũng chỉ có thể như thế."