【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 122 : Hai người trong bóng tối

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Dưới đáy con sông đen mãng xà vảy đen từng ở, cư nhiên có một cánh cửa đồng trước đó nhìn thấy chẳng kém là bao, bất đồng chính là trên cánh cửa đồng nọ khắc hắc xà, mà trên cánh cửa này lại khắc một con mắt thật lớn đường nét đơn giản. Mặc dù không biết con mắt nọ đại biểu cho ý tứ gì, nhưng khiến Giản Vô Tranh cảm thấy vô cùng khó chịu.



Hai người không có thời gian để ý tới binh khí gốm sứ cùng những thứ tán loạn dưới đáy sông rốt cuộc là hài cốt hay thiết khí gỉ sét, trực tiếp đi vào cánh cửa đồng cực lớn vẽ một con mắt quỷ dị kia.



Vách hành lang sau cánh cửa đều dùng một loại đá tảng màu trắng xây nên, nhìn kỹ, cư nhiên là đá cẩm thạch màu trắng thuần -- Hán Bạch Ngọc. Mặc dù bình thường Hán Bạch Ngọc làm cho người ta cảm thấy một loại vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần, trang nghiêm túc mục, nhưng trong hành lang nối thẳng về phía trước, loại trắng thuần đơn nhất này lại có vẻ quỷ dị khó hiểu, khiến người ta cực kỳ khó chịu, người ở lâu bên trong còn dễ dàng sinh ra ảo giác hoặc nghe nhầm.



Giản Vô Tranh cầm đèn pin mắt sói cùng Vương Tử Khiêm chậm rãi đi tới, sắc tái nhợt đập vào mắt khiến cậu có loại cảm giác tinh thần muốn loạn.



"Khiêm Tử?" Phát hiện chẳng biết đã là lần thứ mấy Vương Tử Khiêm tựa trên tường thấp giọng thở dốc, Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, đau lòng siết chặt đấm tay, cậu nhẹ giọng hỏi: "Cậu tới cùng làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"



Vương Tử Khiêm vẫn không nói được một lời, giữa đôi đồng tử sâu thẳm, mạt huyết hồng quỷ diễm kia thoắt ẩn thoắt hiện.



Giản Vô Tranh lúc này quả thực hận chết khối ngọc hoàng Thanh Long nọ, nếu cậu không cầm ngọc hoàng từ trên người tử thi ra, sẽ không hại Khiêm Tử biến thành như vậy. Càng làm cho cậu cảm thấy lo lắng chính là, cậu căn bản không rõ Vương Tử Khiêm rốt cuộc bị trúng chiêu gì, nếu như nói trên ngọc hoàng có độc, vậy tại sao cậu không sao cả?



Chẳng lẽ trên ngọc hoàng có oán quỷ tà sát gì đó bám vào, khiến Vương Tử Khiêm như vậy? Thế lại càng không đúng, nói gì thì cậu cũng là người đầu tiên chạm vào ngọc hoàng mà.



Khi Giản Vô Tranh từ trong suy nghĩ sâu xa phục hồi lại tinh thần, lại lần nữa đối diện với hai tròng mắt đen nhánh kia, nhưng phát hiện Vương Tử Khiêm đang dùng một loại vẻ mặt kỳ quái dõi theo cậu, màu máu đỏ âm trầm nổi bật trong mắt, khóe miệng giương lên một mạt cười tà quỷ dị.



Giản Vô Tranh trừng lớn hai mắt, kinh ngạc phát không ra chút thanh âm nào, cậu cơ hồ cho tới giờ vẫn chưa từng thấy Vương Tử Khiêm lộ ra loại biểu cảm gần như cười xấu xa này. Nụ cười như vậy phối trên khuôn mặt vốn lạnh lùng tinh xảo nọ, càng có vẻ tà khí tuấn mỹ.



Mà khiến cho Giản Vô Tranh càng không biết làm sao chính là, cậu hiện tại vậy mà hoàn toàn nhìn không hiểu biểu cảm trên mặt Vương Tử Khiêm, giờ khắc này Vương Tử Khiêm tựa như một người đã hoàn toàn thay đổi, khiến trong lòng cậu dấy lên một cỗ hàn ý khó hiểu.



"Khiêm, ưm......" Giản Vô Tranh vừa hé miệng, chỉ phát ra một đơn âm, đã bị hai tay Vương Tử Khiêm đột ngột vươn đến vững vàng kéo vào trong ngực, lập tức môi mỏng lành lạnh hạ xuống, hung hăng cùng cậu hôn siết.
Trong mắt Vương Tử Khiêm lộ vẻ trào phúng, chẳng chút để ý đó là thứ đáng sợ cỡ nào. Y cởi xuống Thái A kiếm mang trên đai vũ trang, một tay dùng sức đè xuống mũi kiếm, làm cho máu đỏ tươi của mình chảy đầy thân kiếm, sau đó liền đưa tay ném vào trong bóng tối.



Chỉ nghe "keng" một tiếng, Thái A kiếm sắc bén vô cùng tà tà đâm vào mặt đất cứng rắn, thứ kia bị cổ kiếm tràn ngập oán sát lệ khí này chấn động, nhất thời dừng lại động tác. Chỉ một khắc sau đó, phát ra một loại quái âm thê lương gần như thảm thiết, hoảng loạn chạy đi.



"Cái gì......Ưm......Ha a......" Trong sương mù nghe được một tiếng kêu kỳ dị, Giản Vô Tranh quay đầu muốn nhìn rõ là thứ gì, lại bị Vương Tử Khiêm liên tục hung mãnh công kích một lần nữa quấy đến rên rỉ không ngừng, hoàn toàn không cách nào bận tâm sự tình khác.



Không biết qua bao lâu, cũng không biết Vương Tử Khiêm ở trong cơ thể mình phóng ra bao nhiêu lần, hai người không ngừng biến hóa tư thế giữa mộ thất hắc ám này ân ái.



Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy trước mắt mình từng trận từng trận biến đen, cuống họng khàn khàn ngay cả rên rĩ cũng đã không thể phát ra nổi, toàn thân khó chịu như rút khí, từ phần eo trở xuống càng hoàn toàn mất đi tri giác.



Tiểu huyệt sưng đỏ không ngừng thừa nhận phun ra nuốt vào, tinh dịch đè ép giữa nơi hai người giao hợp không ngừng tuôn ra.



Ngồi trên đùi Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh trước khi mất đi tri giác, dùng hết một tia khí lực cuối cùng ôm lấy người mình yêu thương nhất, nhẹ nhàng ấn trên đôi môi mỏng của y trút xuống một nụ hôn ôn nhu mang theo ý tứ vỗ về, im ắng mà cúi đầu lẩm bẩm tên y.



Một nụ hôn không mang theo chút tình dục này khiến cả người Vương Tử Khiêm tỉnh táo lại, nhìn Giản Vô Tranh trong lòng đã hôn mê, mạt huyết sắc quỷ dị trong mắt kia thoáng cái lan tràn như thủy triều, sau đó trong nháy mắt lại biến mất vô tung.



Lúc đám người Giản Tam Sinh rốt cuộc tìm được hai người bọn họ, nhìn thấy chính là một cảnh tượng thế này.



Vương Tử Khiêm ôm chặt Giản Vô Tranh đã hôn mê bất tỉnh ngồi dưới đất, đầu rũ xuống thấp, nhìn không ra tâm tình gì, đôi mắt vốn đen nhánh như bầu trời đêm giờ phút này một mảnh tro tàn tuyệt vọng.



"Khiêm Tử?...... Hai đứa thế này là sao?" Giản Tam Sinh đến gần hai bước, cẩn thận quan sát bọn họ, hoàn toàn không rõ tới cùng đã xảy ra chuyện gì khiến hai người biến thành dáng vẻ thế này.