【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 126 : Thạch động hắc ảnh

Ngày đăng: 19:29 20/04/20


Từ trước triều Hạ, vùng Miêu Cương đã lưu truyền rộng rãi một loại nghi thức hiến tế, người nơi đó phần lớn đều tinh thông thuật vu cổ, bọn họ thích ném người sống trong đỉnh lớn đúc bằng đồng thau, sau đó bỏ vào nhiều loại thảo dược, thêm máu tươi của súc vật, đun nhừ với nhau, cho đến khi máu thịt của người sống cùng thảo dược máu tươi hòa hợp thành một thể, lại vớt ra, đợi cho ngày hiến tế vẩy xung quanh tế đài.



Nghe nói máu thịt người sống là thứ có thể an ủi thiên thần nhất, có thể cầu khẩn cho tộc dân sống bình an khỏe mạnh, bốn phương mưa thuận gió hòa, hoặc phù hộ bản thân một đời thuận lợi tốt lành, không lo tai vạ.



Về sau loại phương pháp hiến tế này dần dần truyền tới phương bắc, hơn nữa càng ngày càng phát triển lan rộng, trong Hoàng tộc cũng có không ít người chọn dùng phương pháp hiến tế người sống, mệnh lệnh Đại Tế Ti trong tộc dùng đỉnh đồng cực lớn, cắt cổ người chỉ trút máu vào trong đỉnh, hoặc chỉ cắt bỏ các loại như tứ chi hay mắt, tiến hành nghi thức hiến tế đặc thù.



Hiến tế quỷ dị tàn nhẫn thủy chung sẽ bị bách tính phỉ nhổ, loại phương pháp này càng về sau rốt cuộc có thể tạo ra thứ khủng bố không phải con người, hoàng tộc vì bình ổn dân tâm, cũng liền công khai ra lệnh cấm, chỉ có một bộ phận nhỏ còn kiên trì, trốn ở tầng hầm trong nhà hoặc trong phòng tối tiến hành nghi thức.



Người cổ xưa ngu dốt cổ hủ, để đạt tới mục đích thường không từ thủ đoạn, vốn vì cầu phúc mà làm hiến tế, chậm rãi diễn biến thành một loại vu thuật vô hình hại người. Đó cũng là tiền thân của thuật Giáng Đầu sau này.



(Tiêu: "Giáng đầu" là hướng người nào đó hoặc đối tượng chỉ định riêng nào đó làm pháp thuật. Quá trình thi thuật bao hàm các loại liên hệ [Tỷ như ngày sinh tháng đẻ hoặc lông tóc móng tay của người thụ thuật], bản chất của thuật Giáng Đầu tức là vận dụng sâu bọ hoặc cổ dược đặc chế làm vật dẫn, khiến người trong lúc vô tình ăn vào, đối với cơ thể người sinh ra độc tính hoặc dược tính đặc thù, do đó đạt được mục đích hại người hoặc khống chế người; Hoặc vận dụng sức mạnh của thế giới tâm linh như quỷ hồn, thông qua danh tính bát tự của kẻ bị làm phép cùng vật phẩm liên quan mà xây dựng thông tin, tiến tới "Mô phỏng thân thể", cuối cùng đạt tới mục đích chế ngự hoặc sát hại kẻ bị làm phép. Bị hạ Giáng Đầu vận khí trở nên càng ngày càng kém, hơn nữa bên người tiểu nhân rất nhiều. Cảm giác sau lưng có cảm giác lắc lư, hai bên đầu lưỡi có dấu răng, cơ thể nảy lên có cảm giác trùng bò và đau đớn không tầm thường, ra mồ hôi trộm, toàn thân mệt mỏi, hiện tượng kể trên này chính là phản phệ.)



Trước đó dưới ánh sáng mãnh liệt của pháo sáng đã nhìn thấy những vật thể màu đen bị giam trong lồng sắt lớn cài xích sắt này, phỏng chừng chính là chủng loại biến dị sinh ra sau hiến tế. Giản Tam Sinh nghe trong bóng tối có tiếng động âm trầm khiến người ta lông tơ dựng đứng kia, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số ý niệm, nhưng không có cái nào có thể chân chính đối phó với tình trạng trước mắt.



Nếu bên trong hang động đá vôi này không có nơi nào có thể chạy ra, cộng thêm đám nhân tuẫn màu đen không rõ này, bọn họ hôm nay rất có khả năng phải nằm lại nơi này rồi.



Đang lúc suy tư, chợt nghe thấy Vương Tử Khiêm bên cạnh đột nhiên nhắc một tiếng: "Cẩn thận!"



Giản Tam Sinh sửng sốt, lập tức xoay người cực nhanh lăn một vòng tại chỗ, trở mình kề sát tường đá bên cạnh hàng lang. Bên tai chợt nghe một tiếng "vút" thật lớn của vật cùn bay qua, tiếp theo là tiếng vặn bẻ của cơ thể người bị xé rách, máu tươi trong nháy mắt bắn tung tóe đầy đất, có vài giọt bắn lên mặt Giản Tam Sinh, cảm giác nóng rực sềnh sệch nọ khiến tâm anh trầm xuống.



"Lão Kiều!!" Huyết tinh qua đi, vài tiếng kinh hô đồng thời vang lên.



Dựa vào ánh sáng không tính là sáng lắm của đèn pin mắt sói và đèn pha, Giản Tam Sinh nhìn thấy địa phương trước mặt chưa tới một thước, Độc Nhãn Kiều chỉ còn nửa đoạn thân thể vẫn đứng đó, huyết dịch đỏ sẫm trộn lẫn ruột tràng huyết quản chậm rãi chảy xuôi ra ngoài, thân trên của hắn đã theo lưỡi dao cực lớn vừa rồi đột ngột bay tới rơi trong bóng tối cách đó không xa, ánh đèn chiếu qua, còn có thể nhìn thấy cánh tay của Độc Nhãn Kiều đang mấp máy, đầu chuyển động vặn vẹo hai cái, tựa hồ còn chưa hiểu được thân thể mình đã trên dưới chia lìa.
Chết tiệt chẳng lẽ lạc mất rồi?!



Trong bụng thầm mắt một tiếng không tốt, Giản Vô Tranh động đậy thân thể muốn lui về phía sau, lại nghe được phía sau vang lên tiếng kêu đau của Đại Thắng: "Ai du, Tiểu Tam gia, cậu làm gì thế hả?"



Nỗ lực quay đầu sang, Giản Vô Tranh nhìn thấy Đại Thắng đang ngay phía sau mình xoa mũi, vội nói: "Đại Thắng, tôi để mất người rồi, Triệu Lỗi và Hoắc Tam Nhi không biết đã đi đâu!"



"Cái gì?!" Đại Thắng vừa nghe, cũng không khỏi bối rối, xoay người muốn cùng Nhị gia ở phía sau nói rõ tình huống, nhưng vừa nhìn xuống lập tức cũng kêu to: "Tam gia! Nhị gia bọn họ cũng không thấy đâu nữa!"



"Xong rồi!" Nghe được lời Đại Thắng nói, mồ hôi lạnh Giản Vô Tranh nháy mắt liền chảy đầy người, nghĩ thầm việc này sẽ không vừa khéo vậy chứ, cậu vội vàng hạ giọng nói: "Đại Thắng, xem ra không phải chúng ta đã lạc mất, mà mẹ nó nơi này có chỗ cổ quái!"



"Vậy, chúng ta làm sao bây giờ đây Tam gia?" Đại Thắng là một người đơn giản, đụng tới sự tình tuyệt đối nghĩ không ra đường đi, chỉ bối rối lo lắng suông, trước kia khi đi theo Nhị gia, đều là Nhị gia nói thế nào, hắn liền làm thế đó.



Giản Vô Tranh lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu suy tư trong chốc lát, liền mở miệng nói: "Hai chúng ta ở chỗ này hao phí thời gian cũng không phải cách, vẫn nên đi về phía trước thôi, không chừng có thể gặp được, nếu không, cũng ra khỏi đây trước rồi nói."



Đại Thắng trán đã đổ mồ hôi lạnh, nghe vậy cũng chỉ gật đầu, liền đi theo Giản Vô Tranh tiếp tục bò về phía trước.



Ngoài động, Vương Tử Khiêm thừa dịp lực chú ý của đám thi thể này hoàn toàn đặt trên quả cầu lửa kia, bay người từ trên xích sắt nhảy xuống, vài bước đi tới cửa động, dư quang khóe mắt quét đến giữa một góc âm u xa xa, liền thấy một mạt quỷ ảnh chợt lóe qua, nhíu nhíu mày, huyết quang đỏ sẫm trong mắt y thoáng cái tăng vọt, một cỗ bất an mãnh liệt nháy mắt từ đáy lòng dâng lên.



Vô Tranh.



Mặc niệm tên người nọ, Vương Tử Khiên nhanh chóng hạ thấp người, chui vào thạch động nhỏ hẹp ẩm ướt kia.