[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho.



Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game.



“Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi.



“Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy.



“Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.”



“Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.”



Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......”



Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần.



Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.



Vừa nghĩ tới chúng tôi có khả năng đã mang theo thứ này đi hơn mấy dặm đường, tôi liền muốn hung hăng vã miệng mình vài cái, nhân tiện chọc mù đôi mắt hồ đồ của lão già bê này.
Đại học để tiện về nhà gần liền chọn Bắc Kinh, sau khi hoang phí lăn lộn bốn năm, tôi lại trở về thôn, mỗi ngày dựa vào cái cớ tìm việc làm, lên mạng ngắm gái đẹp chơi game.



Trên thực tế, ngoại trừ danh xưng sinh viên tốt nghiệp đại học tầm thường này ra, tôi còn thầm nhận một vài công việc tương đối mập mờ, đó là “công việc” tuyệt đối không được nói với người ngoài, có liên quan đến âm dương và quỷ thần.



“Công việc” này, là Sở gia từ xưa đến nay vẫn luôn do con cháu tiếp nhận, tôi cũng không hiểu rõ hết lề lối của phương diện này, chỉ là qua một vài nội dung chủ yếu lão Sở tự mình truyền thụ, hiểu sơ được một phần mà thôi, theo lời lão Sở nói, Sở gia làm nghề này, thật lâu trước kia được người trong nghề tôn xưng là “Thầy Phong Quỷ”.



Phương pháp của Lão Sở năm đó, chính là dị thuật tương đối cao trong thuật phong quỷ, thả quỷ, dựa theo cách nói của lão Sở, chính là khi ấy ông dùng thuật phong quỷ chỉ gọi vài con có đạo hạnh, đưa tới cho ông chén ngọc nọ làm tín vật đính ước của ông và mẹ, vậy thôi.



Nhưng nếu chỉ đơn giản thế thôi, tôi đến giờ cũng chưa học được, thay vì nói tôi không học được, không bằng nói lão Sở cố ý không dạy tôi, mỗi lần nhắc tới chuyện này, ông đều nhíu mày, bộ dáng như không muốn nói nhiều, hoặc phẫy tay bảo tôi có bản lãnh thì tự mình nghiên cứu đi, nghiên cứu không ra cũng đừng ở đây làm mất mặt ông.



Do đó, một thầy phong quỷ gà mờ tôi đây, hiện giờ chỉ có thể dựa vào một cái bật lửa zippo trên người, để lấp liếm mặt mũi cho mình, bật lửa này là ngày đó khi tôi chính thức trở thành truyền nhân thuật phong quỷ, cố ý lên mạng đặt chế, trong nó không phải butan hóa lỏng bình thường, mà là một loại chất lỏng đặc biệt miêu tả trong quyển sách 《 Cổ Thuật Phong Quỷ 》này, phối chế loại chất lỏng này lão Sở cũng không giao cho tôi, chỉ để tôi dùng hết rồi đến thư phòng lấy, ý của ông là, loại oắt con không có đẳng cấp như tôi căn bản không cần phải xem cách điều chế, vạn nhất tôi làm sai đó chính là hại người hại mình.



Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của lão Sở, “Mày dám hỏi thêm một câu nữa cẩn thận tao lấy giày chọi mày”, tôi hiển nhiên không dám lỗ mãng.



Trong nhà hiện giờ chỉ còn lại có lão Sở mẹ ông nội và tôi bốn miệng ăn, mấy chú bác khác đều bôn ba khắp nơi, một năm cũng chưa gặp được vài lần, cho nên lão Sở bây giờ là trùm, ông nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, không ai dám không nghe.



Mẹ là một người phụ nữ tốt ngoan thuận, ông nội tuổi đã lớn, cơ bản chuyện gì cũng không quản, mỗi ngày mang ***g chim cảnh, đến công viên cùng mấy cụ già khác nói chuyện tán gẫu, chính là toàn bộ cuộc sống của ông, tôi cũng không nhàm chán cùng cực đến nỗi đi quấy rầy cuộc sống của ông nội, nhưng thỉnh thoảng khi tôi nói đến chuyện gì, tôi chung quy cảm thấy trong cặp mắt hơi đục kia của ông nội, sẽ bất chợt lòe ra vài mạt tinh quang, khiến tôi thật sự đoán không được ông đến tột cùng thật là hồ đồ hay giả hồ đồ.