[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 10 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Chuyện bảy năm trước tôi chưa từng nghe kể, căn bản không biết Đao Phong đang nói gì, từ khi mình sinh ra tới nay, tôi chỉ biết trong nhà có một ông nội gần trăm tuổi, có một người mẹ thương yêu tôi, còn có một lão Sở hận tôi không nên thân, những người khác kể cả thân thích hết thảy đều rất mơ hồ.



Chỉ lờ mờ biết trong nhà có chút bối cảnh, cũng không rõ ràng bối cảnh này từ đâu đến.



Lão Sở hoàn toàn không đề cập tới, ông nội lớn tuổi sẽ lại càng không kể cho tôi.



Song trong tự thuật của Đao Phong, tôi dần dần rõ ràng được sự thật này, đó chính là nhà họ Sở sinh ra và nuôi dưỡng tôi đây, của cải cũng không trong sạch như tôi vẫn nghĩ.



Có thể nói tất cả hậu bối của Sở gia, trên người đều chảy dòng máu hung hãn của lão tổ tông năm đó mò vàng quật mã, khai quan cầu tài.



Hành động trộm mộ này tồn tại đã lâu, từ Ngũ Tử Tư Hạng Vũ đến Tào Tháo Lưu Khứ đến cả quân phiệt Tôn Điện Anh, trên lịch sử rất nhiều danh nhân đều từng dính vào những việc thế này vài lần, mà ngay cả một tín đồ cuồng game như tôi đây cũng loáng thoáng nghe nói về nó.



Nhưng theo như lời của Đao Phong, chân tướng giấu sau những lịch sử huy hoàng này, không phải việc người đời có thể biết được.



Từ xưa đến nay, đảng phái trộm mộ có rất nhiều, nam có thổ phu tử đãi cát, bắc có xuyên sơn quỷ đảo đấu, mò vàng quật mã tất nhiên là một nhà, chậm rãi phát triển đến giờ, những môn phái trộm mộ cổ xưa nhất này sớm đã mai danh ẩn tích, lưu lại, chỉ còn là một nhóm thế hệ trẻ thân mang tuyệt kỹ ẩn náu giữa lòng thành thị.



Thầy phong quỷ kính sợ quỷ thần, cơ trí linh hoạt, nắm giữ dị thuật u minh tử hỏa, chuyên phụ trách trừ quỷ trấn tà, người ngự thú dựa vào mộ thú tương tự mèo đen làm phụ trợ, thân hình mạnh mẽ sức lớn vô cùng và cũng không hiện ra chân thân, thợ cản thi ngày cản thi đi ngàn dặm, họ chính là một nhóm người chạm tay có thể bỏng nhất trong giới trộm mộ lúc ấy.



Ba phái này phân biệt xuất phát từ ba thế gia, nhân số bọn họ đông đảo, xuống tay tàn nhẫn mà mau lẹ, trộm vặt dân gian căn bản không có cách nào so sánh được.



Chính là ba thế gia lớn mạnh huy hoàng như mặt trời giữa trưa như thế, vậy mà vào thời kỳ rung chuyển hơn 70 năm trước kia, trải qua một hồi tai ương cực kỳ bi thảm, đưa tới bộ dáng suy sụp lụn bại như ngày nay.



“Tai ương? Tai ương gì?” Tôi nhìn vẻ mặt Đao Phong có chút buồn bã, không nhịn được kỳ quái hỏi: “Không phải là đều bị bọn Nhật Bản giết chết đó chứ?”


“Sở gia bây giờ có thể hành động chỉ có anh.” Con ngươi Đao Phong màu sâu tối, ngước mắt liền đâm sang đây.



Vì vậy tôi phát hiện, hai chúng tôi kỳ thật thế như nước với lửa, cậu xem tôi không vừa mắt, tôi cũng không thích nhìn thấy cậu, tốt nhất ai làm việc nấy đừng ai nói động tới ai, nhưng hết lần này tới lần khác y có việc cần tôi hỗ trợ, tôi lại không thể nào thoát khỏi bức bách liên miên của y.



Chợt nhớ tới câu nói kia của lão Sở, hết thảy đều là mệnh.



“Được rồi.” Rốt cuộc thỏa hiệp, tôi đưa tay làm điệu bộ như “Cậu trâu bò tôi chịu thua”, vừa đi theo y trở về, vừa nói: “Nhưng mà tôi đồng ý cũng như không, cậu phải thuyết phục lão Sở, qua được ải của ổng tôi mới có thể đi với mấy người, nếu không tôi dù có chết trên tay cậu thật cũng không bước ra được cửa nhà họ Sở.”



“Ừ.” Đao Phong gật đầu, ánh mắt nhìn tôi hình như đã nhu hòa hơn chút: “Tôi đưa anh về trước, ngày mai Ngô Mưu tự nhiên sẽ đi thuyết phục cha anh, những chuyện khác anh không cần lo lắng.”



Thật sự là châu chấu trên cùng sợi dây mà, thái độ lập tức sẽ không giống trước nữa. Tôi không nói gì, xem xét con mèo trốn trong áo Đao Phong kia trong lòng còn phát sợ, không biết nếu như sau này tôi còn nói lời gì cay độc với y, y có thể dưới cơn nóng giận thả mèo ra cắn chết tôi không.



Trở lại bãi đỗ xe của Mỹ Nhạc Thiên, Đao Phong mang tôi đến trước một chiếc Cayenne màu đen, tôi không hiểu rõ nhiều về xe lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra xe này từng được tân trang, nó có rất nhiều chỗ khác với những kiểu xe bình thường khác, giá trị tuyệt đối không rẻ.



Từ lúc đó về sau một đường không ai nói lời nào, Đao Phong đưa tôi đến cửa thôn liền rời đi, tôi len lén lủi về nhà, thừa dịp trước khi không ai phát hiện chuồn vào phòng ngã đầu liền ngủ, hôm nay quả thực mệt chết tôi rồi.



Hồi tưởng lại lời Đao Phong và Kỷ Tuyền nói, trong đầu tôi lờ mờ nghĩ việc này nhìn qua không đơn giản như họ nói, tất cả mọi người đang gạt tôi, Đao Phong Kỷ Tuyền là thế, lão Sở càng thế.



Mệt rã rời hơn nữa những chuyện không rõ còn nhiều lắm, tôi không lâu sau liền ngủ, trong mộng mơ thấy một hang động âm trầm đen ngòm, vô số người chết treo quanh vách động, họ hoặc cười hoặc khóc, đầy đầu đầy người đều là máu tươi, tôi không ngừng chạy như tránh né gì đó, họ treo trên vách đá cứ mãi nhìn tôi cười to dữ tợn.



Tôi hét một tiếng bừng tỉnh, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng tỏ, cúi đầu nhìn lại, phát hiện quần áo trên người mình đều ướt đẫm, không khỏi ảo não cởi quần áo ném lên giường, đứng dậy đi ra cửa.



Hết thảy trong mộng đã khủng bố khiến người kinh sợ như vậy rồi, chẳng biết tương lai của tôi sẽ là loại cảnh tượng nào, song vô luận ra sao, tôi đều sẽ sống thật tốt, đem đời người dài dằng dặc của tôi từng chút đi đến cùng.