[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 101 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Tôi toàn thân vô lực xụi lơ trên mặt đất, đối mặt với thứ quỷ thần khó lường trước mắt, trong lòng lại không hề mảy may e ngại, không biết tại sao, dưới loại tiếp xúc gần gũi này, trên thân kẻ này phát ra luồng quỷ khí khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.



Vốn là hang đá vô cùng lạnh lẽo bởi vì đám sương đen này đến càng lộ vẻ âm trầm, tôi yên lặng nhìn nó, phát hiện hô hấp của mình càng trở nên khó khăn.



Khuôn mặt dữ tợn tàn tạ nọ tựa hồ cảm thấy hài lòng với sự an tĩnh của tôi, ấy thế mà lại chậm rãi nhếch khóe môi, làm ra một vẻ mặt cực kỳ quỷ dị vặn vẹo, sau đó, nó lặng lẽ vươn đôi tay đen thùi không trọn vẹn kia, dưới tình huống tôi hoàn toàn không kịp phản kháng bóp lấy cổ tôi.



Cảm giác ngạt thở mạnh mẽ trộn lẫn với buốt giá kinh người nháy mắt kéo tới, tôi ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra, chỉ có thể trợn to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc nọ, nhất thời cảm thấy cả người như tưới đầy chì nặng nề cứng ngắc, muốn giơ tay lên ngăn cản sự hung tàn của đối phương, nhưng vô luận thế nào cũng không làm ra được chút sức lực.



Tôi cắn chặt răng, dựa vào chút ý chí chống cự cuối cùng nhìn từng đợt bóng tối trước mắt, chỉ hy vọng cơ thể mình mau chóng khôi phục lại, như vậy tôi còn có cơ hội vật lộn cùng tên này.



Thời gian từng giây từng phút qua đi, chầm chậm khép lại hai mắt, cảm thấy tay chân sắp mất đi tri giác, tư duy lại dị thường thông thuận rõ ràng, không nhịn được cười khổ nghĩ thầm đây chẳng lẽ chính là hồi quang phản chiếu?



Khi sương đen quanh thân tên kia hoàn toàn bao phủ lấy tôi bên trong, tôi giật mình, mở bừng mắt, dùng hết sức lực toàn thân bắt lấy tay đối phương, liền phát hiện cơ thể không phải vì thương tổn chí mạng kia mới không cách nào phản ứng, mà vì quỷ khí vô cùng dày đặc này.



Tôi nhìn thấy dưới sự xâm nhập của sương đen hai cánh tay tôi đều đã hóa thành xương khô, tựa hồ chỉ cần nó hơi dùng chút sức nữa, bộ xương yếu ớt của tôi sẽ tan thành cặn bã.



Không thể chết ở chỗ này.



Tôi dùng sức nắm chặt đối phương, trong lòng thầm nói nếu mình chết ở chỗ này, vậy thì sẽ không được gì cả, mục đích tôi đi tới sa mạc chính là để sống sót, để tổ tiên đã qua đời và con cháu về sau của ba nhà có thể an tâm, tôi có mong muốn của tôi, có tư tâm và mục tiêu của mình, làm sao có thể vì một ác quỷ đạo hạnh hơi cao chút mà ngủm được?



Huống chi hiện giờ có tảng đá này trợ giúp, tôi đã không cần e ngại Túng Quỷ ấn nữa, tôi có thể không cần cố kỵ sử dụng Phong Quỷ thuật, có thể nắm giữ sức mạnh như vậy để theo bên cạnh Đao Phong, để bảo vệ bất kỳ ai tôi nghĩ cần bảo vệ.



Tôi sao có thể chết.



Trong đầu không ngừng bảo mình tập trung tinh lực, tôi cảm thấy ngực dần dần truyền đến một luồng âm hàn cực độ, tứ chi cũng không mềm nhũn vô lực như vừa nãy nữa, vì vậy tôi mạnh mẽ chống dậy, buông cánh tay ác quỷ kia, ngược lại chụp vào cổ nó, sau đó dùng sức đè nó về phía sau.


Ôn Văn sau khi đá người ngã lăn, nhận thấy được tôi đến, lập tức lui ra sau vài bước, cẩn thận nhìn chằm chằm tôi.



“Sao cô lại ở đây...” Tôi kinh ngạc nhìn người đang nằm trên mặt đất muốn đứng dậy tái chiến, nhất thời không biết đến tột cùng nên giúp ai.



“Đừng để cô ta đi, cô ta sẽ giết mọi người.” Người nọ lau khóe miệng, ho vài tiếng xong thì ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.



Là Đường Ninh.



Tôi nhíu mày, nghe được lời Đường Ninh nhưng không hành động thiếu suy nghĩ, đối mặt với hai người phụ nữ này, tôi biết tôi phải bảo trì cảnh giác cao độ.



Vô luận Ôn Văn hay Đường Ninh đều là cao thủ ngụy trang, họ rất hay gạt người, hơn nữa lòng dạ hiểm độc, nếu Đường Ninh phối hợp với Ôn Văn đùa giỡn tôi, tôi bây giờ qua đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.



Có vết xe đổ, khó bảo toàn Ôn Văn lần này sẽ không trực tiếp cắt rơi đầu tôi, cô ta bây giờ cũng hận tôi tựa như tôi hận cô ta.



Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, sắc mặt Đường Ninh biến ảo mấy phần, cuối cùng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, kéo cơ thể đầy thương tích bò lên, nói với Ôn Văn: “Cho dù bây giờ hắn không giúp tôi, cũng sẽ không cho cô đi tìm mấy người kia, chết tâm này đi.”



Sắc mặt Ôn Văn cũng không tốt lắm, cô ta biết Tiểu Hải đang bên cạnh, cơ thể luôn căng thẳng từng giờ từng phút đều chuẩn bị phương hướng chạy trốn có lợi.



“Các ngươi đều cùng một loại.” Ôn Văn nhìn Đường Ninh, mặt không chút thay đổi thấp giọng nói: “Sớm biết ngươi dám lén nhắc nhở Sở Dương sau lưng ta, trước khi tiến vào khe núi ta đã giết ngươi rồi.”



Nói xong, Ôn Văn liếc mắt nhìn tôi, cong khóe môi cười lạnh nói: “Song cho dù ngươi vì người khác làm nhiều như vậy, cũng không ai cho rằng ngươi là người tốt, Đường Ninh, ngươi là một con rắn, mặc kệ có độc hay không cũng sẽ không ai nguyện ý tin tưởng ngươi, hiểu chưa?”



Lời Ôn Văn nói như sấm sét giữa trời quang, nhất thời khiến tôi sững sờ tại chỗ, mà Đường Ninh tựa hồ cũng không ngờ cô ta sẽ nói vậy, lộ ra vẻ mặt càng thêm kinh hoảng, chỉ là vẻ mặt đó chỉ chợt lướt qua, rất nhanh cô ta đã cắn răng lần thứ hai đánh tới Ôn Văn.



Tiểu Hải lúc này yên lặng lui về sau hai bước, tiến đến trước mặt tôi, hất lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt luân, dường như đang hỏi tôi bây giờ phải làm sao đây.