[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 108 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Đối mặt với tử thi số lượng đông đảo lại hình thù kỳ quái này, tôi chỉ cảm thấy một loại thể nghiệm chưa từng có, đáng sợ và hàn ý cơ hồ xâm nhập cốt tủy. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền cảm thấy thiên toàn địa chuyển, trong mắt đều là bóng chồng của những thi thể quỷ dị này.



Kích thích quá mức mãnh liệt khiến đầu tôi đau muốn nứt ra, phải nhắm mắt lại bắt buộc mình hít thở sâu, nếu không sẽ có càng nhiều suy nghĩ điên cuồng tràn ngập trong đầu.



“Đây...Đây là...” Cố Hải ngửa đầu nhìn người chết vô số ở bốn phía, sợ hãi trừng lớn hai mắt, lảo đảo lui hai bước, lẩm bẩm nói: “Tại sao...Tại sao lại biến thành như vậy...”



“Họ đều ở đây...” Không khác gì Cố Hải, Đao Diên luôn lãnh khốc khẽ run lên nói: “Đều ở đây...”



Tôi quét mắt nhìn họ, đáy lòng lạnh lẽo khó hiểu, mấy ông chú bình thường nghĩa chính ngôn từ vì huynh đệ không tiếc mạng sống này, bây giờ đều đang sợ hãi. Nếu nói họ năm đó thật sự chưa từng làm gì, đánh chết tôi cũng không tin, nếu không tại sao lại chỉ có năm bọn họ còn sống?



Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, không làm chuyện thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, phản ứng của họ cũng đủ chứng minh trong lòng họ có quỷ, mà những người chết bị chôn trong đất bùn này, chính là bóng ma sâu trong lòng họ.



Tôi cười lạnh, quay đầu nhìn Ôn Văn, nhưng phát hiện người phụ nữ này hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ duy trì tư thế bị chị Tuyền bắt lấy, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm mặt đất.



Song cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, người phụ nữ này kỳ thật đang sợ hãi, bả vai cô ta không ngừng run rẩy mức độ nhỏ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn những xác chết treo trên vách động kia.



Những người này, kể cả Sở Vấn Thiên, căn bản không một ai đáng tin.



Họ đều đang sợ hãi, bởi vì họ năm đó đã làm chuyện có lỗi với các huynh đệ khác.



Về phần rốt cuộc là gì, e rằng chỉ có họ hiểu.



Chú bên cạnh lặng lẽ thở dài, ra hiệu với chúng tôi, ý bảo tiếp tục đi tới, nhìn vẻ mặt của chú, phỏng chừng cũng nghĩ không khác gì tôi. Dựa vào tâm tư nhanh nhẹn của chú, có lẽ đã sớm đoán được những chuyện này từ trước, cho nên mới khắp nơi lo lắng an nguy của chúng tôi.



Tôi vừa đi vừa tiếp tục quan sát chung quanh thỉnh thoảng xuất hiện khối xác, cho dù pháo sáng đã sớm tắt, cảm giác tồn tại của chúng vẫn mãnh liệt như trước.
Khoảnh khắc khi tượng đá đã hoàn chỉnh, tôi cơ hồ đã không đứng thẳng nổi nữa, tôi nghe có thanh âm hỏi tôi, có muốn rời khỏi đây, có muốn buông tất cả không, chỉ cần để tất cả người khác ở lại, có thể thỏa mãn tôi.



Tiềm thức tôi tự hỏi ý “Tất cả người khác” bao hàm những ai, cơ thể lại không nghe chỉ thị làm ra phản ứng.



Ngay khi hai tay tôi muốn chạm vào thân tượng đá, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ đột ngột bắt chặt lấy tôi.



“Đi!” Giọng nói trầm thấp quen thuộc kề bên tai, tôi kinh ngạc mở to hai mắt, dần thấy rõ mấy bóng người mờ ảo chung quanh, thanh âm ầm ĩ ban đầu, cũng vào chính lúc này lần nữa hiện lên.



Mặt đất vẫn nhúc nhích quỷ dị như cũ, tôi lại mẫn cảm phát giác, đây không chỉ có mặt đất di chuyển, mà cả hang động chỗ chúng tôi tựa như một con sâu cực lớn không ngừng ngọ nguậy cơ thể mình.



Theo rung động kịch liệt bốn phía, thi thể chôn trong đất bùn này không ngừng lăn xuống, hơn nữa từ từ có thi thể cổ xưa hơn từ bên trong văng ra, những thi thể này vặn vẹo dữ tợn, sớm đã bị địa phương quỷ dị này khiến cho thay đổi toàn diện, rồi lại vì rung động kia mà như sống dậy, từng khối từng khối, phân thành mảnh nhỏ, dường như đang hướng đến gần chúng tôi.



Dưới bầu không khí hoang đường mà khủng bố này, tôi chỉ có thể đi theo Đao Phong liều mạng chạy về phía trước, tôi biết, cậu ấy nhất định có thể đưa tôi rời khỏi đây.



Trong tai đủ loại thanh âm kỳ quái trộn lẫn vào nhau, tôi nghe được Ôn Văn tuyệt vọng kêu to: “Đừng sang đây đừng sang đây”, nghe được Cố Hải khóc hô: “Là tôi có lỗi với các cậu”, thậm chí nghe Đao Diên như thần kinh thì thầm: “Tiểu Thất...Tiểu Lục...Các cậu đều ở đây.”



Khi cơ quan cự thạch chắn đường ầm ầm hạ xuống, hai mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm pho tượng đá kia, tôi nhìn thấy mấy người kia dần dần bị thi thể bao phủ, nhìn thấy vách tường mặt đất giống như vật sống ngọ nguậy đuổi theo chúng tôi, chỉ có bức tượng đá kia, từ đầu đến cuối vẫn không hề mảy may di chuyển.



Nó như cũ đứng sững nơi đó, mỉm cười thương xót hết thảy.



Tôi mờ mịt nhìn cơ quan cự thạch trước mặt, nó ở nguy cơ trước mắt đã cứu chúng tôi một mạng, nhưng cũng càng thêm củng cố suy nghĩ trong lòng tôi...



Tôi không muốn chết.