[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 21 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Mặc dù tình cảnh quỷ dị trước mắt làm cho người ta khó hiểu, nhưng tôi càng để ý đến người phụ nữ đã nhìn thấy trước khi hôn mê kia hơn, nếu nàng thật là oan hồn, đã nói lên trận đồ tôi dùng máu vẽ không hề vững chắc, ít nhất đối với nàng mà nói, là hoàn toàn vô nghĩa, dễ dàng có thể tiến vào.



Nghĩ vậy, trong lòng tôi liền trầm xuống, trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, bởi vì không chỉ là nàng, ở ngoài cửa sắt chẳng biết còn bao nhiêu ác quỷ tàn nhẫn vô tình như lang sói, nếu toàn bộ chúng nó đều có thể thông qua bức chắn.......



Lắc đầu, tôi không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ trông mong trận đồ mình vẽ cũng đủ chắc chắn, hơn nữa cửa sắt sau khi từng bị mở ra một lần nhiều ít cũng sẽ suy yếu phong ấn một chút, có thể chống đỡ được đến khi chúng tôi rời khỏi đây là tốt rồi.



“Đây hình như là cơ quan.” Ông chú nhìn đào dũng cơ hồ đã di chuyển về phía trước nửa thước, thấp giọng nói: “Cẩn thận chút, lát nữa có khả năng sẽ bắn ra tên độc các loại.”



Ông chú vừa nói xong, Kỷ Tuyền lập tức nâng súng bán tự động lên, Đao Phong cũng giơ tay trái lên, để con quái miêu màu đen kia nhảy lên mu bàn tay mình.



Tôi nhìn bốn phía, cảm thấy ông chú hiển nhiên là xem thường cơ quan của ngôi mộ này.



Bởi vì từ khi ông bắt đầu nói xong câu kia, qua ước chừng 10 phút, chung quanh cũng không xuất hiện động tĩnh gì nữa.



Bốn người im lặng đứng trong bóng tối, thật lâu không ai lên tiếng, ông chú khụ một tiếng, đại khái có chút khó xử, vì vậy nói: “Có lẽ là cơ quan khác, chia nhau đến những Xa Mã trận khác nhìn xem.”



Tôi trả lại đèn pin mắt sói cho Kỷ Tuyền, tự mình bật sáng một cụm minh hỏa u tử sắc trên ngón trỏ, nhờ vào ánh sáng ảm đạm này hướng đến một góc mộ thất.



Trong góc nọ đồng dạng là một loạt Xa Mã trận chỉnh tề ngay ngắn, gốm màu đun thành, kỹ thuật tinh xảo phi thường, ở một vị trí kín đáo nào đó trong Xa Mã trận, đào dũng nọ tay nâng đại đao rõ ràng cùng với thần thái động tác của đào dũng khác bất đồng.



Tôi đi qua ngồi xổm người xuống cẩn thận xem xét dấu vết dưới chân đào dũng nọ, phát hiện nó cũng không như tôi nghĩ, là dựa vào cơ quan nào đó vận động kéo dẫn hình thành, giữa vị trí đứng vốn có của đào dũng cùng vị trí mới không có dấu vết di dời nào, ngược lại càng như là....... Chính nó nhấc chân bước qua vậy.


Ba người chúng tôi sửng sốt là vì đào dũng nọ cư nhiên thật sự là chế từ gốm nung, nơi cổ gãy toàn bộ đều là đất sét rắn chắc, ông chú sửng sốt lại là vì Đao Phong cư nhiên thủ đoạn độc ác đến mức này, không hề có lý do gì liền phá đi một món trân phẩm hiếm có, ngay cả cơ hội nghiên cứu cũng không cho ông ấy.



“Cậu, cậu tại sao không nói một tiếng liền phá hư nó.” Ông chú vẻ mặt đau lòng loanh quanh bên đào dũng, tấm tắc thở dài nói: “Đây chính là trân phẩm, giá trị đâu chỉ trăm vạn, cho dù không chuyển đi được cũng không thể bẻ đầu nó nha.”



“......” Biết mình đã lỡ tay, Đao Phong nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, tôi nghĩ với tính cách của y, tuyệt đối không nói được câu “Tôi chỉ là sợ thứ này đột ngột sống dậy chém người” này.



Vì vậy tôi thở dài, nói rõ với ông chú những việc xảy ra trước đó, ông chú nghe xong cân nhắc chốc lát, nói: “Xem ra quả nhiên là cơ quan liên hoàn, nếu tôi nhớ không lầm, cơ quan này ngược lại có vài phần giống thái âm bát quái kia, ba âm ôm dương, đã bắt đầu rồi, kế tiếp......”



Nói rồi, ông chú đi tới bên đào dũng bị phá hư, đem chỉnh lại đào dũng về vị trí ban đầu.



Theo thanh âm của cơ quan chuyển động trượt vào vang lên, trong cung điện chợt phát sáng vô số ngọn đèn chong lờ mờ, nháy mắt bốn phía cung điện được chiếu thông suốt.



Chúng tôi phóng mắt nhìn lại, phát hiện trên vách tường bốn phía cung điện, khảm nạm vô số đèn chong đế bằng đồng, đế đồng này đều được chế thành hình bàn tay người, dựa theo trình tự nhất định phân bố khắp nơi, thoạt nhìn thần bí lại tràn ngập mỹ cảm.



Song khiến người ta nhìn mà kinh thán không thôi không phải chỉ có đèn chong này, mà là nơi đỉnh vách tường của cung điện, được những bàn tay đồng này cùng chỉ về một hướng như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.



Đó là một bức thái cực âm dương đồ thật lớn, âm dương lưỡng nghi một đen một trắng, khiến cả mặt tường phân chia thành hai, khí thế hào hùng quỷ bí khó lường, người đứng ở đây ngửa đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy chính mình nhỏ bé vô cùng, đối với thái cực âm dương tượng trưng cho vạn vật càn khôn nọ xa không chạm được, sinh ra một loại cảm xúc sợ hãi sùng kính khó tả, tựa như bình dân bách tính đối mặt với cửu long chí tôn, một phía thấp đèn đê tiện, một phía cao không thể trèo tới.



Tôi ngửa đầu nhìn đến cổ mỏi nhừ, trong lòng thầm than tài nghệ cao siêu của thợ thủ công cổ đại, nói là điêu luyện tinh tế cũng không quá đáng.



Nhưng không đợi tôi ca tụng xong, trước mắt lại xảy ra chuyện tình càng thêm quỷ dị, một mặt âm cực nọ cư nhiên trong lúc bốn người chúng tôi chăm chú nhìn, lặng yên im lìm từ từ hạ xuống, sau đó, một thứ màu đen vượt quá mấy lần hình thể người bình thường chậm rãi từ trong âm cực ló ra, trên cao nhìn xuống chúng tôi......