[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 37 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Xuyên qua ngoại viện, đẩy cửa tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy trên sofa ngồi hai tên nhìn quen mắt, song bầu không khí trong phòng quỷ dị nói cho tôi biết, tôi trở về rất không đúng lúc.



“Ôi chao, hai người đã tới rồi.” Tôi quét mắt hướng về phía Lão Sở đang nháy mắt với tôi cùng Đao Phong mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh Kỷ Tuyền, lại nhìn một chút mẹ và Kỷ Tuyền đang hừng hực thảo luận chuyện gì đó, tâm tình nhất thời vô cùng phức tạp.



“Thằng oắt con, còn không mau lại đây chào hỏi khách khứa.” Lão Sở giả vờ nghiêm túc khụ một tiếng, vừa nháy mắt vừa nói với tôi: “Người ta đều đã chờ mày ở đây hai tiếng rồi.”



Tôi thấy Lão Sở vui vẻ hòa nhã như vậy, nghĩ thầm trước đó không phải còn thủy hỏa khó dung sao, thế nào nhanh như vậy liền dời trận tuyến rồi, Lão Sở lại diễn trò cỏ đầu tường gì?



(Tiêu: Cỏ Đầu Tường để chỉ gió chiều nào theo chiều ấy.)



Đao Phong nhìn thấy tôi, trên mặt không có một chút biến hóa, tay phải duỗi về phía bàn trà cầm lấy hai quả hạch đào, ngón tay hơi bóp chặt, chợt nghe hai tiếng “răng rắc”, khi mở lại tay ra hai quả hạch đào nọ đã hoàn toàn bể thành mẩu vụn.



Đao Phong đưa quả hạch đào vỡ cho Kỷ Tuyền, người nọ vẻ mặt đắc ý liếc mắt nhìn tôi, tiếp theo xoay người chia cho mẹ một nửa, ngoài miệng nói: “Chị, ăn quả hạch đào này, chị xem bọn em mang theo Tiểu Đao rất tiện, ăn quả hạch đào cũng không cần tự mình ra tay.”



“Woa, đúng đó, sao sức Tiểu Đao lại lớn vậy, quả hạch đào này bình thường chị dùng búa gõ cũng gõ không ra đấy, cậu ấy một nay liền bóp mở được?” Mẹ nhận lấy hạch đào, vừa ăn vừa tươi cười hỏi.



Xem chừng, mẹ đã hoàn toàn bị hai vị này thu phục, khó trách Lão Sở cỏ đầu tường ngã nhanh như vậy. Sau khi trải qua sự kiện “trốn đi”, mẹ mơ hồ có xu hướng chủ vị, Lão Sở trước mắt tương đối không có địa vị, cho nên Lão Sở sẽ theo ý mẹ cũng là chuyện đương nhiên.



Song khiến tôi ngạc nhiên không phải chuyện này, mà là cánh tay bị thương nghiêm trọng kia của Đao Phong.



Nếu tôi không nhìn lầm, vừa nãy khi Đao Phong bóp nát quả hạch đào cũng không dùng nhiều lực lắm, bộ dáng dễ dàng nọ tựa như bóp chết con kiến, Đao Phong sức lớn vô cùng, nếu trước khi bị thương, bóp vỏ dừa tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng quả hạch đào trong nhà này, thường ngày đều là tôi tốn hết sức mới gõ mở được cho mẹ và Lão Sở, cậu ấy cư nhiên sau khi bị thương cũng có thể dễ dàng đối phó, chẳng lẽ tay cậu ấy không sao cả, là bác sĩ kia cố ý thổi phồng muốn gạt tiền thuốc men?



Nghĩ vậy, tôi nhịn không được mở miệng hỏi: “Đao Phong........Cậu, tay cậu không sao chứ?”



Con ngươi u tối của Đao Phong đảo đến, không biết tại sao lại nhìn đến nỗi hô hấp của tôi cứng lại, tim quỷ dị bắt đầu đập tăng tốc.
Tôi nhìn không ra nguyên cớ, không biết Đao Phong cho tôi bức ảnh này là muốn nói lên cái gì.



Lắc đầu, tôi lật đến bức ảnh sau, nhìn thấy bức này là loại ảnh đen trắng rất cũ, đại khái người chụp ảnh không cầm chắc, hoặc là tình hình khẩn cấp không kịp chụp, cả ống kính đều lắc lư, trong hình ảnh mơ hồ có thể thấy được vài bóng người, trong đó có một người phụ nữ, đang quay đầu lại nhìn, bối cảnh là rừng cây hoang dã, có thể nhìn thấy rõ ràng rừng lá núi non.



“Đây là cái gì?” Tôi vẫy bức ảnh trên tay, hỏi Đao Phong: “Từng thấy tình hữu nghị của năm người bạn tốt chưa?”



Đao Phong không trả lời vấn đề của tôi, hỏi ngược lại: “Anh thật sự không nhìn ra cái gì à?”



Tôi lại nhìn bức ảnh: “Đã nhìn ra, không phải là năm người đi du lịch, mặt sau có người theo dõi chụp trộm, sau đó năm người kia cùng chụp một bức ảnh, song nhìn qua màu sắc của bức ảnh, cũng phải có đến mấy mươi năm ấy chứ.”



Trong ấn tượng của tôi, kỹ thuật chụp ảnh của Trung Quốc bắt đầu biến hóa vào khoảng năm 85, trước đó vẫn là ảnh đen trắng, sau năm 85 mới bắt đầu xuất hiện ảnh màu, bức trắng đen thứ nhất không cần phải nói nữa, bức thứ hai dùng điểm ảnh đến xem hiển nhiên là sản phẩm của vài năm gần đây, thời gian chênh lệch ít nhất khoảng ba bốn mươi năm.



“Ba bốn mươi năm?” Tôi đột nhiên kịp phản ứng, Đao Phong hỏi tôi nhìn ra cái gì, cư nhiên là chỉ cái này: “Thời gian hai bức ảnh kém nhau nhiều như vậy, tay trong bức ảnh nhìn qua lại không có gì biến hóa, nhất là tay của người phụ nữ kia, hoàn toàn không giống bà lão năm sáu mươi, đó quả thực chính là của hòang hoa đại khuê nữ đầu 20 mà.”



Đao Phong thấy tôi rốt cuộc hiểu được, gật đầu nói: “Đúng vậy, bảy mươi năm trước sau lần hợp tác đó, 64 người chỉ có năm người này từng xuất hiện, nhưng không ai có thể khẳng định họ sống hay chết, mãi đến khi có người chụp trộm được bóng lưng, từ đó trở đi liền có người điều tra chuyện của họ, song đại đa số tung tích không rõ, ba năm trước đại ca tôi cũng dẫn người đi tìm, nhưng chỉ gửi về hai bức ảnh này.”



“Ý cậu nói là, năm người này không chết, sau sự kiện bảy mươi năm trước vẫn sống đến tận bây giờ?” Tôi kinh ngạc nhìn về phía Đao Phong: “Làm sao có thể, đây chẳng phải là nói nhảm sao, họ nếu thật sự trường sinh bất lão, tại sao không ra nói cho mọi người biết, ngược lại che che giấu giấu không chịu lộ diện?”



“Chính xác.” Đao Phong nói: “Cho nên đại ca tôi ở trong thư có nhắc, hai bức ảnh này chỉ là một trong những đầu mối, không loại trừ sau đó có người tìm được thi thể của năm người kia, lấy đồ trên người họ ngụy tạo, mục đích có lẽ là để che giấu chân tướng năm đó, hiện tại tìm được một phương pháp khác, chỉ cần tiến vào đấu mà 64 người nọ đảo năm đó, có lẽ có thể biết họ đã đi đâu.”



“Hiểu rồi.” Tôi lật qua lật lại hai bức ảnh cổ quái trên tay, hỏi: “Vậy tại sao phải mấy ngày nữa mới đi, không bằng chúng ta xuất phát ngay ngày mai.”



“Vì chờ một người.” Đao Phong quay đầu nghịch hắc miêu trên vai, nhàn nhạt nói.