[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 4 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Thuật phong quỷ chia làm ba đẳng cấp, tôi vừa sử dụng, chính là di thuật sơ cấp nhất trong thuật phong quỷ. Mục đích chính là dẫn oan nghiệt quay về âm phủ, để chúng nó không lưu luyến nhân thế nữa, có thể an tâm trở về đầu thai.



Bình thường oan hồn sẽ lưu luyến nhân gian, ba ngọn minh hỏa sau lưng đều đã dập tắt, ba ngọn minh hỏa này giống như chứng nhận thông hành của âm phủ vậy, chỉ có khi minh hỏa này phát sáng, oan nghiệt này mới có thể được cho phép thông qua sông vong xuyên chạy đi đầu thai, mà chức trách của thầy phong quỷ, chính là trợ giúp chúng, độ hóa chúng, để chúng không gây họa cho người thường.



Mà chiêu thả quỷ lão Sở dùng năm đó, là dị thuật so với độ oán càng thêm cao cấp thâm ảo hơn, nó có thể thông qua minh hỏa tím sẫm trong tay thầy phong quỷ đạt được mục đích khống chế quỷ quái, đáng tiếc chiêu này trừ phi có thể tự nhiên khống chế minh hỏa ra, còn cần một loại giấy bùa đặc thù khác, nếu không dựa vào thực lực của tôi bây giờ, có lẽ cũng có thể đủ để lập tức gọi quỷ quái tới xua quỷ quái đi.



Dị thuật cấp cao nhất trong cổ thuật phong quỷ, phong quỷ mới là chân chính, nó dùng để đối phó với những thứ đạo hạnh cao thâm, tội ác chồng chất, hung ác dị thường, không thể độ hóa oan nghiệt, lão Sở từng nói, thuật phong quỷ chân chính trước mắt, lệ quỷ có hung ác mấy cũng mấy cũng sẽ tan thành mây khói trong phút chốc.



Bất quá đối với người thường mà nói, quỷ quái này đều là những thứ không nhìn thấy, chỉ có số ít người có thể dưới tình huống đặc thù nhìn thấy được, mà thầy phong quỷ, lại dựa vào minh hỏa bản thân mang theo, để phân biệt oan nghiệt không phù hợp với thế giới hiện thực này.



Còn nhớ vài năm trước lần đầu học thuật phong quỷ, lúc ấy rất ngu rất ngây thơ tôi liền hỏi lão Sở, có thể nhìn thấy quỷ quái này, có phải bởi vì tôi có mắt âm dương hay mắt khai thiên gì đó không, hoặc nói tôi có thiên phú dị bẩm, từ bé đã có thể cùng đám kia kết nối.



Lão Sở rất không thích loại suy nghĩ kỳ quái chỉ thấy trong tiểu thuyết sinh viên đại học não tàn hay đọc này của tôi, khi tôi hỏi xong những lời này, ông lập tức liếc mắt nhìn tôi một cái tương đối ghét bỏ, sau đó châm chọc nói: “Mày Xuân Thu đại mộng cái gì đấy, những loại cao cấp này không phải thứ mày có thể chấm mút được đâu.”



(Tiêu: thành ngữ Xuân Thu Đại Mộng chính là chỉ những suy nghĩ không thực tế, bởi vì thời xuân thu chiến quốc, rất nhiều vua chúa vì xưng bá mà cực kỳ hiếu chiến, họ thường phấn đấu rất nhiều năm nhưng không đạt được, tựa như một giấc mơ thật dài, cho nên có câu nói xuân thu đại mộng.)



Do đó, khi tôi độ hóa xong nữ quỷ, quay đầu lại nhìn về phía Ngô Tiểu Béo, phản ứng đầu tiên của tôi chính là chẳng lẽ thằng nhóc này mới là thiên phú dị bẩm, có thể nhìn thấy nữ quỷ bên cạnh tôi?



Suy nghĩ này đại khái chỉ vòng vo trong đầu tôi vài giây, lập tức đã bị tôi phủ định, bởi vì tôi quan sát thêm một chút đã có thể khẳng định, đôi mắt nhỏ như mắt trộm kia của Ngô Tiểu Béo, chỉ nhìn tôi và chú Ngô chằm chằm mà thôi.
“Đừng nói là xuyên không rồi nha.” Bước về phía trước từng bước một, đầu gối chân trái truyền đến đau đớn kịch liệt nhất thời khiến tôi hít ngược một ngụm khí lạnh, tôi khom lưng dùng tay qua loa xoa nhẹ hai cái, cảm giác quần đại khái đã bị cọ rách như da heo rồi, không khỏi có chút ảo não.



Cũng may đi chưa được mấy bước, liền đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, tôi ngồi xổm xuống, vươn tay sờ soạng qua đó, phát hiện thứ này toàn thân trên dưới đều là lông ngắn thật dày, xúc cảm cùng con chó vàng nhà hàng xóm không sai biệt lắm. Nhưng ngoại trừ lông mềm ở bụng ra, bộ lông phía sau lưng thứ này dị thường cứng rắn, tay chạm vào như đụng tới giáp xác vậy, chỉ có cái đầu xinh xắn tinh tế cùng lỗ tai nhòn nhọn kia tương đối bình thường.



Chẳng lẽ trong lúc vô tình đã rơi vào ổ mèo hoang sao? Vậy nhất định ra không được rồi, lát nữa dứt khoát bắt nó cùng Tiểu Béo cột vào nhau, để chú Ngô đem hai chúng nó cùng kéo lên là được.



Nghĩ vậy, tôi liền bắt lấy hai móng của mèo hoang, muốn ôm nó lên, lại không ngờ rằng hai tay vừa mới dùng sức nâng lên, liền cảm thấy mu bàn tay trái truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt như chọc thủng não.



“A!” Tôi khẽ kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện buông hai tay ra, hơn nữa tay phải chống đất nhanh chóng xê dịch sang bên cạnh.



“Mẹ kiếp cư nhiên dám cắn ta.” Thật mẹ nó chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt, mèo hoang thì mèo hoang, không bằng một móng mèo nhà ngoan hiền. Trong lòng tôi không ngừng mắng thầm, cũng không bao giờ muốn chạm vào con mèo hoang kia nữa.



(Lã Động Tân một trong bát tiên trong truyền thuyết. Con chó thấy Lã Động Tân làm việc thiện là người tốt cũng cắn, dùng để mắng chửi người không biết phân biệt tốt xấu.)



Lúc này tay phải bỗng dưng chạm tới một thứ, tôi sờ sờ thử tính chất của nó, phát hiện đó là chân của một đứa bé, tâm trạng không khỏi mừng rỡ, lập tức xoay người bế nó lên.



“Chú Ngô, tôi tìm được Tiểu Béo rồi, mau nghĩ cách kéo chúng tôi lên.” Sau khi tôi chắc chắn là Tiểu Béo, liền ngửa đầu hướng của động hô một tiếng, song qua vài phút, lại vẫn như cũ không nghe tiếng nào đáp lại.