[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 65 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


“Mọi, mọi người sao lại ở đây.....” Tôi lúng túng vừa nói vừa vò đầu, suýt nữa cắn rơi mất lưỡi mình, nhìn ba người một biểu cảm “Chúng tôi đều nghe được rồi”, tôi liền hối hận sự lỗ mãng vừa rồi.



Lần này hay rồi, tình yêu vốn nên che giấu, triệt để biến thành bí mật mọi người đều biết. Da mặt tôi dày thì không cảm thấy sao, chỉ sợ Đao Phong sẽ chịu không nổi.



Chị Tuyền thấy tròng mắt tôi đảo qua đảo lại ba người họ, cười duyên một tiếng nói: “Ai du này, bạn Sở Tiểu Dương, bạn còn biết xấu hổ nữa không? Vừa nãy một tiếng kia thực sự là rống đến kinh thiên động địa đó.”



Chú hút thuốc híp mắt quan sát tôi, cũng cười không ngừng: “Bọn ta vốn đều đã đi ra khá xa rồi, nghe được câu “Tỏ tình” kia của cậu lại vội vàng lao về, rồi đứng đây chờ xem kịch vui đấy.”



Nghe xong lý do của chú, tôi rốt cuộc hiểu được, ba người này hóa ra cố tình chặn ở đây chờ tôi và Đao Phong mất mặt đi ra.



Quá xấu con mẹ nó xa.



Tôi không ngừng ho khan, không biết nên nói gì, mắt đảo qua chú và chị Tuyền, sau cùng dừng lại trên thân người chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.



Tôi chỉ vào người đàn ông kia hỏi: “Tên này sao cũng ở đây?”



Chú liếc mắt Hạng Văn Đồng đã bị trói thành cái bánh ú, thờ ơ nói: “Trước đó ở dưỡng sinh điện bị tách khỏi Đao Phong, ta và Kỷ Tuyền liền bị thằng nhóc này cùng Đường Ninh truy sát, chẳng qua, hừ, ta dùng chút mánh khóe, liền tóm được thằng nhóc này, con đàn bà Đường Ninh kia quá giảo hoạt, để ả chạy thoát.”



Chú ngoài miệng mặc dù nói dễ dàng, nhưng tôi biết chút “mánh khóe” này của ông, tuyệt đối cũng vô cùng mạo hiểm, dù sao Đường Ninh và Hạng Văn đều không phải dễ đối phó, mà ông và Kỷ Tuyền hai người phối hợp lại có nhiều hạn chế.



Tôi gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy hai người có thấy một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi từ đây đi ra không?”



“Đàn ông bốn mươi tuổi?” Chị Tuyền lắc đầu, nói: “Không có, trừ hai người ra không thấy ai khác.”



“Không thể nào, đi còn chậm hơn chúng tôi, không đúng nha.” Tôi khó hiểu đi trở về mộ đạo nhìn một chút, lại cao giọng gọi hai tiếng, đáng tiếc không hề có bất kỳ hồi đáp nào, bất đắc dĩ đành phải nói với họ: “Phỏng chừng còn chưa tới, chúng ta ở đây chờ ông ấy một chút.”




Dọc đường tôi hỏi chú và chị Tuyền, muốn biết họ có thái độ gì với chuyện của tôi và Đao Phong không, tôi vốn cho rằng làm nghề trộm mộ này, tư tưởng nhất định bảo thủ cổ lỗ sỉ, nhưng không ngờ chú không thèm để ý chút nào phất phất tay, nói họ quanh năm lăn lộn trên con đường này, chuyện gì mà chưa từng thấy qua, ly kỳ hơn cả chúng tôi cũng có, có ông chủ lớn cổ hũ nọ bề ngoài giả vờ thuận buồm xuôi gió, trong nhà thờ vợ ra ngoài nuôi tình nhân, kỳ thực âm thầm bao đàn ông, loại chuyện này trong mắt họ chẳng đáng là gì.



Chị Tuyền thì chỉ yêu cầu tôi đối xử tử tế với Đao Phong, không nói gì khác nữa.



Tôi nghĩ đại khái là vì chị là thân là phụ nữ, đối với phương diện tình cảm khá nhạy cảm, cũng khá chân thành, song tôi rất nhanh nói cho chị biết, tôi và Đao Phong còn chưa có gì cả, mới chỉ xác định tâm ý của nhau mà thôi, thật sự muốn có cái gì, vậy cũng phải đợi giải quyết những chuyện vụn vặt trước mặt này đã.



Chị Tuyền rất tin tưởng tôi và Đao Phong, nói nếu quả như đã giải quyết những chuyện này thật rồi, nhất định phải cho chúng tôi bỏ tiền đãi khách, ăn nhậu chơi bời một phen, tốt nhất có thể được đi nước ngoài du lịch một chuyến.



Tôi vui mừng nhìn chị Tuyền, không đành lòng phá tan ảo tưởng tốt đẹp của chị, ăn nhậu chơi bời thì không hề gì, đi nước ngoài thì có chút linh tinh rồi, rất rõ ràng, ông đây căn bản không có dư tiền vậy đâu.....



Đao Phong nhìn ra tôi quẫn bách, cũng không nói gì, chỉ hơi cong khóe miệng, nghe tôi và chị Tuyền tán gẫu.



Sau khi xác định mục tiêu, chúng tôi tăng tốc, mong muốn đuổi đến mộ thất chính trước những người khác, chúng tôi cũng không biết trong mộ thất chính có thứ gì, lại biết thứ này có quan hệ trọng đại, hầu như tất cả mọi người đều chạy đến nó.



Tận cùng sơn động có một hành lang nghiêng xuống dưới, chúng tôi cố gắng ổn định cơ thể, chậm rãi đi xuống.



Hành lang thông hướng một đại điện rộng rãi, phần cuối đại điện là một cánh cửa sắt lớn, chúng tôi băng qua đại điện đi tới trước cửa sắt, nhìn điêu văn súc tích và gỉ sét loang lỗ phía trên, suy đoán cánh cửa sắt này có cần dùng phương pháp đặc thù để mở hay không.



Đao Phong dùng tay trái không bị thương đẩy một cái, cửa sắt không chút suy suyển, cậu ấy liền lắc đầu tỏ ý cửa này nhất định dựa vào cơ quan để mở.



Cùng lúc đó chúng tôi cũng nghe được bên trong cửa sắt truyền đến từng đợt tiếng nổ đùng đoàng, tiếng vang này đặc biệt lạ kỳ, nếu không biết đây là đang trong cổ mộ, tôi còn tưởng rằng trong đó có xe tăng hạng nặng đang chạy.



Chú lắng nghe thanh âm này, đưa mắt ngắm mấy tượng đá quỷ dị trong điện, chúng tôi muốn đi vào cửa sắt, phải biết rõ chuyện gì xảy ra với mấy tượng đá này trước đã.