[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 78 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Qua mấy ngày rèn luyện này, kỹ thuật lái xe của tôi đã có tiến bộ nhảy vọt, ngay cả chị Tuyền cũng khen tôi càng ngày càng giống chị....



Cho nên khi tôi một mình lái xe đến sân bay, Đao Phong đứng ở ven đường lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin.



Cậu ấy vẫn như cũ một thân trang phục sạch sẽ lưu loát, một tay đút trong túi, một tay kéo rương hành lý, vóc dáng rắn chắc hoàn mỹ cho dù đứng yên thả lỏng cũng thẳng tắp như một cây lao. Mái tóc đen kia bị thổi ngổn ngang trong gió đêm, giày lính dày nặng bước trên mặt đất phát ra tiếng vang trầm đục, mỗi một tiếng đều giống như gõ vào lòng tôi.



Tôi hơi ngẩn ra, vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cậu ấy, liền thấy con mèo đen kia từ trong cổ áo để lỏng của cậu ấy chui ra, ngó dáo dác nhìn tôi.



“Biết lái xe rồi.” Đao Phong khẽ nói, khóe miệng cong lên một độ cong xinh đẹp, đôi mắt đen dịu dàng nhìn tôi, cả người nhất thời đẹp trai kinh khủng.



“Hì hì, đều là chị Tuyền tự tay chỉ dạy, có thể không biết sao.” Tôi cười gãi đầu nói: “Không được nữa chị ấy sẽ đánh chết tôi.”



Đao Phong vẫn cười, kéo rương ra sau xe.



Sau khi tôi mở cốp xe ra, đưa tay nói: “Để tôi giúp cậu đặt, cậu lên xe trước đi.”



“Ừ.” Đao Phong thoải mái buông rương ra, hai tay đút túi đứng bên cạnh nhìn tôi, dáng vẻ thong dong bình tĩnh như “Tôi nhìn anh để lên rồi đi”



Tôi thầm nói không đến mức vậy chứ, một cái rương thôi mà, sao cứ không tin tưởng tôi vậy, tôi mặc dù không có sức lớn vô cùng, nhưng cũng không phải con gà chết mà.



Vì vậy tôi vừa một tay nắm quai, một tay đặt tay phải dưới rương, nghẹn hết sức muốn một hơi đặt cái rương lên xe, nào ngờ cái rương này nặng như quả bom, thiếu chút nữa cổ tay tôi trật mất.



Sau khi cố gắng thử hơn mười mấy lần, tôi mệt mỏi thở hồng hộc, cái rương kia cũng chỉ dời được một góc.



“Mẹ kiếp, cậu bỏ gạch của Vạn Lý Trường Thành trong đó sao? Làm gì mà nặng thế?” Tôi lau mặt, chột dạ nhìn về phía Đao Phong.



Khóe miệng Đao Phong cong lên, đi tới thoắt cái đã ném cái rương lên xe, sau đó nhanh nhẹn đóng nắp lại, phủi hai tay nói: “Đi thôi.”



Tôi nhìn cậu ấy nhẹ nhàng làm xong những việc này, trong lòng cảm thấy đặc biệt mất mặt, đành phải nhỏ giọng nói: “Tôi là chưa ăn cơm lại lái xe đường dài, nếu ăn cơm no có sức, không chỉ một cái rương, hai cái như vậy tôi cũng mang lên cho cậu.”
Khoái cảm từ đầu lưỡi lan tràn tới toàn thân, tôi cảm thấy phía dưới có chút cứng rắn, liền cố ý dùng nửa thân dưới đẩy Đao Phong, nhận thấy cậu ấy khẽ run và luống cuống mới đắc ý dừng tay.



Vừa hôn xong, hô hấp của chúng tôi đều trở nên dồn dập, tôi giật áo cậu ấy, gấp gáp cởi ra khuy áo sơ mi cuối cùng, sau khi bộ ngực khêu gợi lộ ra lập tức hôn lên, hoàn toàn không còn tâm tư tiếp tục mở khuy áo nữa.



Đao Phong cố gắng đè nén rên rỉ, cố gắng thoát khỏi hoàn cảnh làm cậu ấy hô hấp rối loạn, cậu ấy thở hổn hển giơ tay lên lắm sau lưng tôi, muốn túm tôi khỏi người cậu ấy.



Tôi nhận thấy ý đồ của cậu ấy, hung hăng liếm lên phần nhạy cảm nổi lên trên ngực cậu ấy, lập tức cảm thấy toàn thân cậu ấy chấn động, tiếng rên khàn cũng theo đó lộ ra.



“Đủ rồi!” Đao Phong không chịu nổi khiêu khích, dùng sức nắm tay tôi đẩy ra, trầm giọng nói: “Xuống.”



Tôi nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đao Phong, cùng phần ngực mở rộng xốc xếch kia, biết còn tiếp tục như vậy mình tuyệt đối sẽ không khống chế được, đành phải cười khổ nói: “Xuống cũng được, cậu cho tôi hôn thêm một cái, một cái cuối thôi.”



Đao Phong thấy thái độ kiên quyết của tôi, nhướng mày, con ngươi đen tuyền nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng cậu ấy bất đắc dĩ thỏa hiệp, chủ động đưa tay ôm cổ tôi, kéo thấp người tôi xuống, hôn lung tung vài cái, sau đó đẩy mạnh tôi ra, không quay đầu lại xuống xe rời đi.



Cửa xe bị dùng sức đóng sầm đinh tai nhức óc, tôi nằm trên ghế xe hãy còn lưu lại nhiệt độ của Đao Phong hướng không khí đờ đẫn.



Bên trong xe vẫn còn lưu lại không khí mờ ám trước đó, tôi nhớ lại vẻ mặt và âm thanh vừa rồi của Đao Phong, còn có cơ thể không tôi say đắm không cách nào tự kềm chế được kia, nhịn không được rút vài tờ khăn giấy, chậm rãi đưa tay đến phía dưới.



Cuối cùng cũng hiểu vì sao nói trạch nam có xu hướng tiêu hao lượng lớn giấy vệ sinh, hóa ra anh em đều thích bắn máy bay.



Mấy phút sau, tôi vội vàng thu dọn hỗn độn trong xe, khóa xe, chậm xe, chậm rãi đi vào sân.



Chị Tuyền đang dọn phòng trống giúp mẹ, Đao Phong ở một bên lặng lẽ muốn giúp quét dọn, mẹ dùng sức đẩy cậu ấy ra ngoài, miệng nói nào có đạo lý để khách tự mình động thủ.



Chị Tuyền thấy tôi tới, vội vàng ra khỏi phòng túm tôi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì mà đi chậm thế giờ mới trở về.”



Tôi liếc nhìn Đao Phong mặt mũi không vui bị mẹ đẩy ra khỏi phòng, “Ừm” một tiếng, thành thật nói: “Đi bắn máy bay.”