[Mãnh Quỷ Hệ Liệt] Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 86 :

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Sau khi bão cát đi qua, chúng tôi quay kính xe xuống nhìn một chút, phát hiện xe đã không thể nào nhìn ra nữa, bẩn như Jinbei nát, toàn thân dính đầy cát mịn, chị Tuyền xoay sở thật lâu mới lái xe ra khỏi hố cát được.



Chúng tôi thì đã sớm xuống xe, hỗ trợ đẩy thân xe hoặc dọn dẹp xung quanh bánh xe.



Lúc này bão cát vừa ngừng công kích, nhưng sức gió còn sót lại vẫn như cũ thổi đám người nhỏ bé chúng tôi lộn nhào, cũng may chúng tôi vừa cao vừa khỏe, trong bão cát chỉ cần không há miệng nói chuyện sẽ không sợ gì.



Xe lại đi về phía trước một đoạn, tôi xuyên qua cửa sổ xe mờ mịt phát hiện trong rừng hồ dương có vài căn nhà gạch, hơn nữa xem chừng có người ở. Xem ra họ đã sớm quen với cát vàng đầy trởi, gió gào thét ngoài mấy mét cũng không nhìn thấy người này.



Dưới sự chỉ huy của Tứ Lục tiếp tục lái thêm ba bốn tiếng nữa, rốt cuộc đi tới nơi nối tiếp với A Mộc, Cayenne đến nơi này căn bản đã không nhúc nhích được nữa, dưới chân đều là cát mềm nhũn.



A Mộc ngồi trong cát, để mấy con lạc đà xếp thành vòng tròn nằm xuống, bao hắn chính giữa, hắn thì dựa lưng vào lạc đà nghỉ ngơi, chờ chúng tôi đến.



Bởi vì chú cho tiền quá nhiều, A Mộc một mạch mướn 10 con lạc đà, trong đó năm con dùng để cưỡi, chỉ đeo chút ít trang bị, năm con khác chuyên dùng để thồ những vật phẩm chính như nước và thức ăn.



Sau khi chúng tôi xuống xe thì chuyển tất cả trang bị trên xe qua lạc đà, A Mộc trước đó cũng đã chuẩn bị vài thứ, treo trên người mấy con lạc đà đi đầu, thêm cả chúng tôi nữa vừa vặn treo đầy trên những con lạc đà này.



Tứ Lục thấy chúng tôi chuẩn bị vô cùng đầy đủ, lại thông báo vài câu, rồi lái Cayenne trở về, trước khi chúng tôi từ hoang mạc quay về, xe kia giao cho ông ta bảo quản.



Tôi lần đầu tiên cưỡi lạc đà, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hôm nay thật sự để tôi gặp được vật sống rồi.



A Mộc bảo chúng tôi mỗi người chọn một con cưỡi, những con lạc đà này dưới sự chỉ huy của hắn rất dễ bảo, cũng không hề hất người ngã như tôi tưởng tượng.


Đao Phong chợt nói không được nữa, song tôi đã đại khái hiểu được, cậu ấy sợ quan hệ của chúng tôi lại vì chút sự việc cậu ấy không biết mà bất hòa, cậu ấy có thể cho rằng tôi bỗng dưng trở nên trầm lặng là vì cậu ấy...



Trong lòng tôi bắt đầu hối hận, Đao Phong hiếm khi nói nhiều như vậy, lại là vì loại nguyên nhân này, cậu ấy căn bản không biết tôi lấy được thứ gì, cũng chưa từng hoài nghi động cơ của tôi, chỉ đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên người mình.



Tôi nhìn đôi mắt sâu của cậu ấy, đáy lòng dâng lên luồng cảm giác kỳ dị, nói thật, tôi thật thích Đao Phong quan tâm tôi như vậy, cũng hy vọng cậu ấy chỉ xoay quanh tôi, tôi hầu như lại muốn nói chuyện khối đá và hộp trang sức kia cho cậu ấy biết.



“Kỳ thực không có chuyện gì đâu.” Tôi đè xuống cảm giác trong lòng, cầm bàn tay hơi lạnh của cậu ấy, cười một cái nói: “Cậu còn nhớ khi ở quán ăn trong trấn nhỏ, ở cửa có một người đầu trọc ngồi không? Lúc chúng ta rời đi tôi thấy chị Tuyền đưa tờ giấy cho tên trọc kia, mấy ngày nay tôi chính là đang suy nghĩ chuyện này.”



“Chỉ vì chuyện này...” Đao Phong hơi ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nhìn tôi, nói: “Cái đó tôi cũng nhìn thấy, tôi cho rằng người kia là Cố Hải.”



“Cậu cũng thấy?” Lần này đến phiên tôi giật mình, “Vậy sao cậu không nói?”



Đao Phong lắc đầu: “Không có gì để nói, Kỷ Tuyền từng nói chị ấy được người ta nhờ vã, như vậy bất kể người phó thác kia là ai, đều là chuyện của riêng chị ấy.”



“Sao cậu tin chị ấy vậy?” Tôi hỏi.



“Vì sao không tin.” Đao Phong hỏi ngược lại, đáy mắt một mảnh thản nhiên.



Tôi gật đầu, không nói gì nữa, tính cách Đao Phong luôn như vậy, người cậu ấy đã nhận định thì sẽ không hoài nghi nữa, song đó cũng không phải chuyện tôi quan tâm nhất, tôi hiện đang suy nghĩ, không nói chuyện hộp trang sức kia cho Đao Phong, rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác hay không...



Tôi cúi đầu nhìn đống lửa bên chân, bỗng nhiên có chút sợ hãi, từ sau khi lấy được khối đá kia, hết thảy đều phát triển theo hướng tôi không tưởng được, biến hóa nhanh chóng, ngay cả bản thân tôi cũng đã phát giác ra dị dạng, nhưng tôi không khống chế được phản ứng cơ thể, thấy giống như luôn có một người khác đang chỉ huy tôi. Tôi nhìn lều bạt sau lưng, không biết ngày mai thức dậy sẽ biến thành dạng gì, nói không chừng, có một ngày tôi thật sự sẽ làm ra những chuyện khiến Đao Phong thất vọng...