Mạo Hợp Thần Ly

Chương 11 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Thẩm Mặc lập tức ngẩn người ra, đứng im không thốt nổi lời nào.



Người nọ cũng không nói gì, nhìn cậu từ đầu đến chân như thể đây là lần đầu anh thấy cậu vậy, cuối cùng cũng nhìn lên mặt cậu: “Em ở đây một mình qua năm mới?”



Đây chính là cái gọi là – tự làm tự chịu, một lời nói dối sẽ phải che dấu bằng nhiều lời nói dối khác.



Thẩm Mặc không giải thích được, ấp úng nói: “Vâng. Ba mẹ em… đột nhiên muốn đi du lịch, nên em đành về trước.”



Người nọ gật đầu, không biết là tin lời nói dối sứt sẹo ấy thật hay là lười vạch trần cậu. Nhìn bát mì vẫn chưa thu dọn trên bàn, anh nhíu mày: “Tối qua em ăn cái này sao?”



Thẩm Mặc thật hối hận – sao hôm qua cậu không làm nhiều món hơn một chút, chí ít là nhìn cũng không keo kiệt thế này. Cậu ậm ừ đáp một tiếng rồi vội chạy đi dọn dẹp.



Người nọ ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn cậu. Thẩm Mặc đi đến đâu, ánh mắt của anh liền đuổi theo tới đó.



Thẩm Mặc thấy người nọ hôm nay rất khác thường. Cậu luống cuống rửa hết bát đĩa, bỗng nghe thấy tiếng người nọ gọi: “Thẩm Mặc, lại đây.”



Cậu nghe lời đi qua, gần đến sô pha thì anh bỗng nhiên giơ chân ra ngáng đường cậu. Bị bất ngờ, cậu loạng choạng ngã dúi về phía trước, bị người nọ tóm lấy rồi ôm chặt vào lòng.



Lúc này, Thẩm Mặc mới hiểu ý người nọ, nằm im trong lòng anh không dám nhúc nhích.



Tay anh mơn trớn trên lưng cậu, giọng nói như tận lực kiềm nén điều gì đó, hệt như tối qua: “Thẩm Mặc.”



Thẩm Mặc vâng một tiếng.



Người nọ cúi đầu hôn lên mắt cậu, động tác cẩn thận nhẹ nhàng vô cùng, đôi môi ấm áp khẽ lướt qua mi mắt cậu.



Trái tim Thẩm Mặc khẽ run rẩy, cả người cũng run run.



Người nọ dừng lại, thở hổn hển đặt cằm lên vai cậu, ôm cậu càng chặt hơn.



Thẩm Mặc sợ anh lại lấy cớ bệnh của cậu chưa khỏi hẳn để từ chối, vội lên tiếng trước: “Anh đã nói là sẽ ở lại nước ngoài vài ngày mà? Sao lại về sớm thế?”



“Có việc gấp nên sửa lại lịch trình.”



“Là chuyện gì?”



Không kiên nhẫn được nữa, người nọ lại cúi xuống hôn lên mắt cậu: “Em biết rõ rồi mà còn hỏi.”



Trong lòng Thẩm Mặc ngọt ngào vô cùng: “Sao anh biết em không về nhà mà ở đây một mình? A, có phải người thư ký đặt vé cho em nói với anh không?”



“Hôm qua gọi cho em rồi tôi mới biết, nên mới đến trễ thế này.”




Đúng là cậu hơi đói, nhưng lười không muốn động: “Ngủ thêm lát nữa đi~”



Người nọ cũng chiều theo Thẩm Mặc, nằm xuống ôm chặt lấy cậu.



Hai người nói chuyện câu được câu không.



“Sao khi về anh lại không tự mở cửanh?”



“Đi vội quá, tôi quên.”



Có vẻ người như Thẩm Mặc dễ làm chuyện này hơn. Cậu cố nín cười: “Anh chạy về trước thế này, người nhà anh có nói gì không?”



“Không sao cả, em gái tôi…”



Thẩm Mặc thấy lạ: “Không phải anh là con trai độc nhất à?”



Người nọ không nói nữa, chỉ vò tung tóc cậu lên.



Thẩm Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp nghĩ ra đó là cái gì thì nghe người kia hỏi: “Sao năm mới em lại không về nhà?”



Rõ ràng là anh không tin lời nói dối của cậu.



Thẩm Mặc vắt hết óc định vẽ ra một lời nói dối nữa, nhưng người nọ lại nắm lấy tay cậu: “Nói thật.”



Môi cậu giật giật, mãi sau mới nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là, chỉ là… ba mẹ em đuổi em ra khỏi nhà mà thôi. Anh biết đấy, nghỉ hè năm đó… ”



Cậu nói sơ qua mọi chuyện một lượt, bao nhiêu chuyện chấn động lòng người đều bị cậu nói hời hợt cho qua.



“Thực ra cách mấy tháng em sẽ gọi về nhà một lần, chẳng qua không ai nghe cả.”



Người nọ im lặng nghe, rồi ôm chặt lấy cậu: “Nên bây giờ em chỉ còn một mình thôi?”



“Ai bảo thế? Em còn có anh mà.” Thẩm Mặc nắm tay người nọ, hỏi: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau, đúng không?”



Ánh mắt người nọ sâu không thấy đáy.



Thẩm Mặc bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, liền hỏi lại lần nữa.



Cuối cùng người nọ cũng cười rộ lên, lấy tay che mắt cậu. Trước mắt cậu tối sầm, cả thế giới bỗng trở thành một màu đen, chỉ còn lại thanh âm của anh vang vọng bên tai: “… Đương nhiên rồi.”