Mạo Hợp Thần Ly

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Sinh nhật hôm đó, Thẩm Mặc chỉ ăn một bát mì. Dùng nước trắng nấu mì, không thêm gia vị gì cả, chỉ thêm chút nước mắm, vừng và hành lá, thế là xong một bữa ăn.



Nếu hôm qua cậu không vạch trần thân phận của người nọ, có lẽ hôm nay cậu đã không một mình một người thế này.



Thẩm Mặc vừa ăn mì, vừa nhìn cái hộp nhỏ trên bàn.



Là loại hộp phổ thông, được đóng gói rất cẩn thận, trên nắp hộp còn đính một cái nơ bướm xinh đẹp. Tưởng tượng ra cảnh khuôn mặt tuấn tú nọ chăm chú lựa chọn hộp quà cho cậu, cậu lại thấy buồn cười.



Tối qua cậu đã mở nó ra xem, bên trong có một cái chìa khóa và một tờ giấy. Cậu không biết nét chữ kia – chắc là của người nọ – chỉ viết mỗi một địa chỉ. Địa chỉ đó nằm trong khu biệt thự Cẩm Tú – khu dân cư nổi tiếng của thành phố, được mệnh danh là tấc đất tấc vàng. Thẩm Mặc chỉ mới nghe đến tên nó, chứ chưa ghé qua bao giờ.



Thẩm Mặc biết người nọ đã bỏ bao nhiêu công sức vì phần quà này, nên không nỡ tệ bạc với nó. Cậu đóng hộp lại, cất gọn sang một bên, chờ chuyện với Chu Dương xong xuôi rồi thì tính tiếp.



Trời hôm nay vẫn âm u như thể sắp mưa, Thẩm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra bóng dáng người nọ đứng chờ cậu ở khu biệt thự Cẩm Tú.



Anh sẽ chờ bao lâu?



Một tuần? Một tháng? Hay là lâu hơn?



Thẩm Mặc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa. Ăn mì xong, cậu tìm số của Chu Dương trong điện thoại rồi gọi qua.



Đối phương vẫn tắt máy.



Cậu gọi rất nhiều lần vẫn không  được – hình như chuyện này đã từng xảy ra, nhưng cậu không nhớ nó diễn ra vào lúc nào… Không gọi được, cậu đành từ bỏ, quay sang gọi cho mấy người bạn cấp 3 khác.



“Chu Dương? Sau khi tốt nghiệp, tớ không liên hệ với cậu ta nữa.”



“Tôi không biết.”



“Tớ không để ý lắm. Không phải cậu thân với Chu Dương hơn à? Hồi trước lúc nào cũng thấy hai người dính lấy nhau.”
“Tiếp theo sẽ là người nhà của mày.”



“Chu Dương đã xuất ngoại cùng cô Quý rồi…”



A, còn có cô Quý nữa.



Thẩm Mặc lần lần tường đi được vài bước, thấy cầu thang thoát hiểm, liền đi xuống theo đường đó.



Cậu nhớ ra rất nhiều ký ức vụn vặt trước đây. Cậu đi về nhà một mình, rồi bị kéo lên một chiếc xe… Kho hàng bỏ hoang, tra tấn không ngừng nghỉ… Trong phòng bệnh, nói chia tay với Chu Dương qua điện thoại…



Còn có…



Còn có người đàn ông đứng trong phòng bệnh kia, khuôn mặt của người nọ rất anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng như đêm sương. Anh nói anh họ Quý, là anh trai của Quý An An.



Không không không, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau!



Trước khi đến bệnh viện, cậu đã thấy khuôn mặt ấy rồi.



Còn mấy bậc cầu thang nữa, Thẩm Mặc hồn vía lên mây bước hụt, ngã khuỵu xuống đất. Vào khoảnh khắc đập đầu xuống sàn, trước mắt cậu xẹt qua một hình ảnh —



Trong kho hàng cũ bị bỏ hoang, cậu nằm co ro trên đất, tay phải máu thịt lẫn lộn. Cậu đã nghĩ mình sắp chết, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt bất ngờ được mở ra, một ánh sáng le lói chiếu vào. Người ngoài cửa đứng ngược sáng nên nhìn không rõ mặt, Thẩm Mặc thấy anh tiến lại gần mình, khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.



Đó là người đã cứu cậu khỏi nước sôi lửa bỏng.



Đầu Thẩm Mặc càng lúc càng đau, nhưng cuối cùng cậu cũng nhớ ra tên người nọ.



Là Quý Minh Hiên.