Mạo Hợp Thần Ly

Chương 19 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Trong ví là một bức ảnh.



Người trong hình nhìn như sinh viên, tóc cắt rất ngắn, lộ ra cái trán nhẵn nhụi và đôi mắt sáng ngời, đôi môi hơi mím lại, nhìn qua rất nghiêm túc.



Thẩm Mặc nhớ cậu từng chụp tấm hình này để dán vào sơ yếu lý lịch, chẳng biết là Quý Minh Hiên tìm nó ở đâu ra rồi cho vào ví thế này. Cậu lật trái lật phải, cảm thấy nó không được đẹp lắm, đang định lấy nó ra khỏi ví thì phía giường vang lên một tiếng động.



Cậu vội vàng đặt ví lại vào túi áo của anh rồi lặng lẽ trèo lên giường.



Quý Minh Hiên trở mình, một tay khoát lên vai Thẩm Mặc, mắt vẫn không chịu mở, chỉ cọ cọ vào cổ cậu, hỏi: “Em vừa đi đâu vậy?”



Cậu bị anh cọ đến phát ngứa, hơi dịch người ra: “Em đi WC.”



Tiện thể xem ví của anh một chút.



Thẩm Mặc rất thông minh không nói vế sau ra.



Anh ôm lấy cậu: “Hôm nay tôi được nghỉ, nằm thêm một lúc đi.”



Thẩm Mặc nhận ra Quý Minh Hiên rất thích nằm ôm cậu thế này, dù tỉnh rồi cũng không chịu dậy. Nhưng người làm ba cơ bản là không có ngày nghỉ, cậu nhắc nhở anh: “Tiểu Ninh sắp dậy rồi đấy.”



Quý Minh Hiên ưm một tiếng, đột nhiên mở bừng mắt, im lặng nhìn Thẩm Mặc một lúc rồi nâng cằm cậu lên, cúi xuống hôn lên bờ môi cậu. Hôn đã rồi, anh mới chịu buông cậu ra, đứng dậy tìm đồ mặc.



Thẩm Mặc bị anh hôn đến ngạt thở, nằm phịch trên giường thở dốc một hồi thì bỗng nghe thấy tiếng Quý Ninh gõ cửa.



Bé hô to: “Ba ba!” Rồi lại gọi tiếp: “Chú chú!”



Tiếng đập cửa dồn dập, rất có khí thế hai – người – không – mở – thì – con – cứ – đập – tiếp – đấy!!



Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Quý Minh Hiên lại trở về dáng vẻ đẹp trai sáng loáng như thường, ra mở cửa rồi nhấc bổng con trai lên: “Đi ăn sáng nào.”



Quý Ninh vung tay nhỏ, hỏi: “Còn chú thì sao ạ?”



Thẩm Mặc nghe tiếng anh trả lời: “Tối qua chú rất mệt, ngoan nào, đừng làm phiền chú nhé.”



Biết người ta mệt rồi mà còn lăn qua lăn lại hả?



Cậu vùi mình trong chăn, chẳng biết nên khóc hay cười.



Thẩm Mặc là người không chịu ngồi yên, dù là ngày nghỉ nhưng cũng không muốn ngủ nướng, nên cậu nằm thêm một chút đã đứng dậy, định dọn dẹp nhà cửa một phen.



Nhưng vừa ăn trưa xong, Quý Minh Hiên đã giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng quan trọng – đi mua kẹp tay áo với anh.



Thực ra chuyện này là do Thẩm Mặc khơi gợi trước – Quý Minh Hiên rất thích cái kẹp kia, nhưng ngày nào cũng đeo nó thì không hợp lắm. Anh cũng thấy thế là phải, nên lập tức muốn đi mua ngay, điều kiện là cậu phải đi chọn cùng anh. Vừa vặn hôm nay Thẩm Mặc rảnh cả ngày, nên cậu không từ chối.
Quý Minh Hiên không còn lời nào để nói, yên lặng đứng đó một chốc rồi mới rời đi.







Đến đêm, đương nhiên là Thẩm Mặc bị dằn vặt một phen. Sáng hôm sau, cậu thực sự là không muốn rời giường chút nào, nhưng nhớ đến buổi chiều phải đến phòng tranh bàn giao công việc và nhờ Dương Nguyệt rửa ảnh, cậu đành phải loạng choạng đứng lên.



Trước đó Dương Nguyệt đã gặp Quý Minh Hiên – vào lúc biết anh là cô chủcủa mình, vẻ mặt của cô như thể gặp động đất vậy. Nhưng cô tiếp nhận sự thật này rất nhanh, còn liếc Thẩm Mặc đầy tán thưởng – anh chủ GJ! Ngài Quý siêu cấp đẹp trai luôn! Mà về sau cô cũng gọi anh là ngài Quý giống cậu, tuyệt không kêu hai tiếng cô chủ nữa.



Thẩm Mặc hơi thất vọng.



May là hiệu suất của Dương Nguyệt rất cao, chưa tới hai ngày đã giao ảnh cho cậu. Cậu thấy tấm ảnh này rất được, không chỉ để trong ví cậu, mà cũng phải thay ảnh trong ví Quý Minh Hiên đi.



Ban đầu anh không đồng ý, nhưng chút phản kháng yếu ớt ấy rất nhanh đã bị cậu gạt phắt. Nhưng anh đã kịp giấu bức hình cũ đi, chẳng biết là định giấu ở nơi nào.



Còn dư một tấm cho Quý Ninh. Nhưng thằng nhóc kia đã không còn thấy mới mẻ nữa, nhìn nhìn một chút, xác định người trong ảnh là hai vị phụ huynh nhà mình rồi vứt nó sang một bên, tiếp tục chơi đồ chơi.



Nhưng Thẩm Mặc lại nhớ kỹ lời hứa của mình với Quý Ninh, cất ảnh chụp vào chỗ cất tiền lì xì của bé. Tuy bé còn nhỏ, nhưng tiền tích trữ lại không ít, sổ tiết kiệm đặt trong tủ đầu giường phòng họ.



Cậu lỡ giật ngăn kéo quá mạnh, làm cả ngăn tủ sập xuống. Khi thu dọn đồ lại, cậu thấy một cái hộp nhỏ ở tận sâu bên trong.



Trái tim Thẩm Mặc nảy lên, không nhịn được mở cái hộp đó ra – bên trong quả nhiên là một đôi nhẫn.



Chiếc nhẫn mà cậu vẽ trên tay trái anh là đã là độc nhất vô nhị, nhưng đôi nhẫn cậu đang thấy còn tinh xảo hơn bội phần, trên mặt khảm một viên ngọc, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra đủ loại màu sắc, xinh đẹp vô cùng.



Thì ra ngài Quý cũng đã chuẩn bị nhẫn rồi, chẳng qua lại bị cậu tranh mất.



Đây là tình cảm chưa từng nói ra thành lời của Quý Minh Hiên.



Lòng Thẩm Mặc chua xót, tựa như sắp rơi lệ.



Tay cậu nhẹ nhàng ve vuốt chiếc nhẫn, không biết qua bao lâu, Quý Ninh ở bên ngoài hô to: “Chú, ra ngoài chơi với cháu đi ~!”



Lúc này cậu mới tỉnh lại, xốc lại tâm trạng rồi thả lại hộp nhẫn vào góc tủ, làm như chưa có gì xảy ra.



Trong phòng khách, Quý Ninh hào hứng vật lộn với đồ chơi mới. Quý Minh Hiên ngòi bên cạnh xem tài liệu, thấy Thẩm Mặc đi ra thì tỏ vẻ thờ ơ liếc qua.



Anh thường xuyên nói – Thẩm Mặc, là em theo đuổi tôi trước đấy nhé.



Ừ – Cậu nghĩ – Thực sự là thế.



Còn bí mật nho nhỏ nọ của ngài Quý, cứ để nó mãi mãi là bí mật đi.