Mạo Hợp Thần Ly

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:27 30/04/20


Nụ cười thường xuyên hiện hữu trên khuôn mặt Quý An An đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là biểu cảm đờ đẫn đến chết lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chu Dương.



Hắn không dám nhìn vào mắt cô, bối rối kêu: “An An…”



Thẩm Mặc đẩy Chu Dương ra: “An An, em hiểu làm rồi, thực ra là… Anh nhận được một tin nhắn…”



Đầu óc cậu rối tung lên, cảm thấy mình như nam chính trong mấy phim tình cảm hạng bét, chỉ có thể lắp bắp mấy lời không hề có sức thuyết phục để biện hộ cho bản thân.



Rõ ràng là Quý An An cũng không tin cậu.



“Anh không cần nói gì cả.” Cô lấy thứ gì đó ra khỏi tai mình: “Em đã nghe thấy hết rồi.”



Thẩm Mặc ngẩn người rồi hiểu ra rất nhanh – hẳn là đã có ai đó đặt thiết bị nghe trộm trong này, thậm chí máy quay phim cũng có thể có.



Mà còn ai vào đây nữa? Chỉ có thể là Chu Sở kia thôi.



Cậu ta bày mưu tính kế để Chu Dương và cậu ở cùng nhau chính là để Quý An An biết được chân tướng. Thân là một đứa con hoang vừa nhận tổ quy tông, hẳn là Chu Sở đã sống không dễ chịu gì khi ở Chu gia, nhưng nếu cậu ta có thể phá hỏng đám cưới giữa hai nhà Chu – Quý, khiến Chu Dương mất đi chỗ dựa lớn là Quý gia – thì mọi chuyện sẽ khác đi nhiều lắm.



Quả nhiên, Quý An An lên tiếng: “Em vốn không tin lời em trai anh nói, nhưng không ngờ… Chu Dương, mọi lời anh vừa nói đều là thật sao?”



Cô tiến lên một bước, mặt đối mặt với Chu Dương: “Cho đến giờ, anh vẫn luôn lừa dối tình cảm của em sao?”



Chu Dương lần lữa không đáp.



Mãi đến khi Quý An An hỏi lại lần nữa, hắn mới thở dài một hơi, tháo kính xuống, nhẹ nhàng day mi tâm. Hắn là một người luôn chú trọng thể diện, bây giờ cũng vậy. Đeo kính vào, hắn ngẩng lên nhìn thẳng vào cô, phun ra hai chữ: “Không sai.”



Quý An An lảo đảo chực ngã, mặt cắt không còn giọt máu.



Hai mắt Chu Dương nhìn thấy rõ ràng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi, Chu Dương, từ trước đến nay chưa từng yêu Quý An An.”



Vừa dứt lời, mặt hắn liền ăn một cái tát.



Người đánh là Thẩm Mặc. Cậu lắc lắc tay phải – không ngờ đánh người là một cảm giác sung sướng như vậy, sớm biết thế cậu đã đánh  Chu Dương một trận nhừ tử!



Không để ý đến tiếng kêu đau của hắn, cậu quay lại nắm lấy tay Quý An An, nói: “An An, chuyện này rất phức tạp, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.”



Cô lắc đầu, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn Chu Dương như cũ: “Vì sao lại gạt em?”



Chu Dương bật cười, che lấy mắt phải: “Chuyện này cô phải đi hỏi anh trai bảo bối của cô mới đúng. Nếu không phải vì anh ta dùng hết thủ đoạn để chèn ép tôi, sao tôi có thể ở cùng với cô? Làm sao có thể…. Chia tay Thẩm Mặc chứ?”



Cả người Quý An An run lên, đến giờ cô mới quay sang nhìn Thẩm Mặc: “Anh Thẩm, đến cả anh với anh hai em… cũng là giả?”



Thẩm Mặc không biết phải đáp thế nào mới tốt, chỉ nói: “Ngài Quý đang trên đường đến đây, để ngài ấy giải thích với em đi.”



Quý An An lại không chịu bỏ qua, cố chấp hỏi: “Ban đầu anh với Chu Dương mới là một đôi, phải không?”



Đã đến nước này, Thẩm Mặc thật sự không thể tiếp tục lừa cô, mãi sau mới nói: “Đã là… chuyện từ lâu lắm rồi.”



Cô chớp chớp mắt, một dòng nước chảy xuống từ khóe mi, lăn xuống má. Rồi cô khẽ mỉm cười nhợt nhạt, thầm thì lẩm bẩm: “… Em hiểu rồi.”



Thẩm Mặc vội kêu: “An An…?”



Quý An An hất tay cậu ra, đôi mắt đen láy lạnh băng nhìn thẳng về phía trước, miệng vẫn lẩm nhẩm: “Thì ra tất cả đều là giả…” Vừa nói vừa xoay người, lảo đảo bước ra ngoài.



Thấy tình trạng của cô rất không ổn, Thẩm Mặc muốn chạy theo xem xem thì bị Chu Dương kéo lại. Cậu quay lại trừng hắn, tức giận nói: “Sao cậu có thể ăn nói kiểu đấy với cô ấy chứ?”



Kính của Chu Dương bị đánh đến lệch sang một bên, nhìn qua nhếch nhác vô cùng, cười khổ nói: “Chuyện hôm nay đã thành ra như thế, anh còn biết dỗ cô ấy thế nào? Sớm muộn gì cô ấy cũng biết sự thật thôi, biết sớm còn tốt hơn là bị lừa như trước.”



Thẩm Mặc tức đến nỗi muốn đánh hắn thêm cái nữa, nhưng cậu rất lo cho Quý An An nên không muốn lãng phí thời gian với hắn làm gì, vội hất tay hắn ra, chạy ra ngoài. Không ngờ vì vội quá, cậu lạo thẳng vào người đang chạy vào.



Cậu ngẩng lên – người đến đương nhiên là Quý Minh Hiên. Tuy cậu đã biết anh sẽ tới đây, nhưng khi đối mặt, trong lòng cậu vẫn ngổn ngang trăm mối.



Hơi thở Quý Minh Hiên dồn dập, không biết có phải vì chạy bộ lên tầng 6 hay không. Anh nhìn Thẩm Mặc, rồi lại nhìn Chu Dương trong phòng, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, nhưng vẫn không tỏ ra ngoài, chỉ hỏi: “An An đâu?”



Thẩm Mặc không dám giấu anh, thẳng thắn đáp: “Cô Quý đã biết hết rồi.”



“Biết cái gì?”



“Chuyện của em và Chu Dương.”



Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, lập tức hỏi: “Giờ em ấy đang ở đâu?”



“Vừa chạy ra ngoài.”


Tay Thẩm Mặc run lên, bút bi vạch ra trên giấy một đường cong ngoằn ngoèo. Cậu không nhận ra điều đó, chỉ mở to hai mắt hỏi: “Anh nói gì cơ? Nhà nào?”



“Cậu Thẩm không biết?” Luật sư Trần còn ngạc nhiên hơn cậu, cúi đầu lật tài liệu rồi bình tĩnh nói: “Khoảng ba năm trước, ngài Quý đã chuyển quyền sở hữu một căn hộ ở khu biệt thự Cẩm Tú  sang cho cậu.”



Thẩm Mặc từng nghe vài người nhắc đến nó.



Người đầu tiên là Triệu Dịch – anh ta nghĩ cậu là người sống khu biệt thự Cẩm Tú. Tiếp theo là bác Vương tài xế – nói là Quý Minh Hiên uống say rồi la hét đòi đến đó.



Không cần nghĩ cũng biết, căn nhà ở khu biệt thự Cẩm Tú chính là nơi Quý Minh Hiên cất giấu người trong lòng mình. Thế nào mà bây giờ nó lại thuộc quyền sở hữu của cậu?



Chẳng lẽ để cho tiện, Quý Minh Hiên lại mua mấy căn nhà liền nhau rồi bảo dàn tình nhân của anh làm hàng xóm với nhau?



Dù là thế nào, chuyện này chắc chắn là có bí ẩn.



Thẩm Mặc xoay xoay cái bút, nói với luật sư Trần: “Tôi muốn qua đó xem thử, anh có thể cho tôi mượn chìa khóa được không?”



Luật sư Trần ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi: “Không phải chìa khóa đang nằm trong tay cậu sao?”



Lúc này Thẩm Mặc mới hiểu ra.



Nếu Quý Minh Hiên đã cho cậu một căn hộ thì đương nhiên phải đưa cậu chìa khóa của nó, nhưng sao cậu chẳng nhớ gì cả?



Ba năm trước…



Chính là khoảng thời gian ký ức của cậu mơ hồ nhất – không phải vì trí nhớ cậu kém, mà là khi ấy cậu đã nản lòng thoái chí, chẳng để tâm đến chuyện gì nổi. Mỗi ngày nhìn mặt trời lên rồi lại xuống, không biết ngày trôi qua như thế nào.



Quý Minh Hiên đưa cậu chìa khóa vào lúc đó?



Thẩm Mặc không xác định được.



Mấy năm nay cậu luôn ở trong căn nhà này, nếu cậu đang giữ chìa khóa thật thì nó cũng đang ở đây. Nên sau khi nói chuyện với luật sư Trần xong, cậu bắt đầu lục tung cả nhà lên tìm kiếm.



Cậu là một người hoài cổ, rất nhiều đồ cũ không dùng được nữa nhưng cậu không nỡ vứt đi, nên đống đồ của cậu khá là lộn xộn. Di động đã dùng mấy năm trước, nhật ký ố vàng, còn có một ít bản vẽ nháp…. Cuối cùng, trong một góc xó xỉnh nào đó, cậu tìm thấy một cái hộp đã phủ bụi.



Là hộp quà loại phổ thông, phía trên còn đính một cái nơ bướm nhìn đến là buồn cười.



Sau khi thấy nó, Thẩm Mặc ngẩn ra vài giây.



Cậu nhớ cái hộp này – vào sinh nhật nào đó của cậu, Quý Minh Hiên đến nơi cậu trọ thăm cậu, tiện tay ném cho cậu cái này. Anh tùy ý đưa thì cậu cũng tùy ý nhận, còn không nhớ là đã mở nó ra hay chưa.



Có thể là cậu tiện tay để vào ngăn kéo rồi quên nó luôn? Cậu chỉ nhớ là không lâu sau đó, cậu không trả nổi tiền thuê nhà nên bị đuổi ra, rồi Quý Minh Hiên xuất hiện, đưa cậu về đây, sau đó là đến bản hợp đồng kia.



Thẩm Mặc nghĩ kỹ, nhận ra thời gian xảy ra các sự việc mâu thuẫn với nhau.



Trước khi ký hợp đồng, Quý Minh Hiên đã đưa cho cậu một căn nhà? Để làm gì? Đặt cọc à?



Cậu mở hộp quà ra, bên trong thực sự là một chiếc chìa khóa. Cạnh đó là một tở giấy ghi địa chỉ của căn hộ trong khu biệt thự Cẩm Tú, nét chữ rất quen thuộc – là chính tay Quý Minh Hiên viết.



Thẩm Mặc nhẹ nhàng nắm chìa khóa trong tay, quyết định đến đó xem thử.







Đường sá trong khu biệt thự Cẩm Tú  rất đẹp – dù nó nằm giữa trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, tán cây rủ bóng mát ven đường khác hẳn với cảm giác phồn hoa của đèn điện trong thành phố, phảng phất một sự xinh đẹp tĩnh mịch vô cùng.



Thẩm Mặc lái xe đến, lần theo địa chỉ tìm đến căn hộ của Quý Minh Hiên.



Tuy đã trôi qua ba năm nhưng may là khóa cửa vẫn chưa đổi. Thẩm Mặc bước vào – đây là một căn nhà bốn tầng bảy phòng, trang trí rất hiện đại tao nhã, còn rất sạch sẽ, dường như là được người lau chùi thường xuyên.



Đồ dùng ở phòng bếp và phòng khách được trang bị đầy đủ, trong phòng ngủ và phòng cho khách cũng vậy. Trong tủ quần áo có mấy bộ, đều làm theo size của Quý Minh Hiên, hẳn là vì anh hay ở đây qua đêm.



Trừ chuyện đó ra, không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai.



Không thể bình thường hơn được.



Thẩm Mặc hơi nản lòng. Giống như một người đang chờ đợi để lột trần bí mật phủ bụi đã lâu, kết quả là chẳng có gì bí mật hết.



Chỉ còn phòng sách là Thẩm Mặc chưa xem, mà cậu cũng không hy vọng gì khi đẩy cánh cửa kia ra. Nhưng chỉ một giây sau, cậu ngây dại.



Phòng sách được sắp xếp lại thành phòng tranh. Căn phòng này là nơi lấy được trọn vẹn ánh sáng nhất trong nhà, dưới đất bày lung tung đủ loại dụng cụ vẽ, trên tường còn treo rất nhiều tranh.



Có tranh vẽ cảnh, vẽ người, vẽ vật, có bản nháp chưa hoàn thành, mà tác phẩm hoàn tất xong xuôi cũng có – nhưng đều cùng một nét vẽ, và phần lạc khoản của mỗi bức tranh đều được viết hai chữ.



— Thẩm Mặc.