Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1 : Mẫu tử sát thi

Ngày đăng: 04:39 30/04/20


Tại huyện Dự Châu, có một sơn thôn hẻo lánh tên là "Diệp gia thôn". Dựa theo tập tục của thôn này, ban đêm, mỗi nhà đều phải ở trước cửa đốt hai xấp tiền giấy, một xấp đồ cúng, một... xấp khác là cho cô hồn dã quỷ qua đường. Tiền giấy là dành cho người nhà để họ thuận lợi ra đi, không gặp khó khăn gì trên đường xuống dưới.



Đốt xong tiền giấy, mỗi nhà đều đóng chặt cửa, cài chặt then sớm nghỉ ngơi, những người tin phật tín đạo thì còn cầu khẩn trong nhà, cầu cho đêm nay vượt qua bình an.



Đêm khuya, mưa dông nổi lên, đập vào lá cây rào rào xào xạc giống như tiếng cô hồn dã quỷ bộ hành, tiếng gió thổi nức nở như than như khóc, làm cho bầu không khí nơi đây vốn bất thường lại càng quỷ dị hơn.



Trên một con đường nhỏ vào thôn, một thân ảnh mơ hồ trong mưa gió như ẩn như hiện đi ra khỏi làng, trực tiếp leo lên phía sau núi, tiến thẳng vào một phần mộ.



Phần mộ này là của tổ tiên Diệp gia thôn, chôn người chết của Diệp gia mấy trăm năm qua. Bóng đen đi tới trước một phần mộ không có bia đá, cắm một cây cờ chiêu hồn vào phía đầu, đứng trong gió bắt tay gọi quỷ.



Trên mặt đất mới của phần mộ chưa hề có cắm cây cờ chiêu hồn nào, chứng tỏ đây là một phần mộ còn mới.



"Nhị tẩu, hôm nay là bảy ngày của tẩu, vừa qua quỷ tiết, ta tới thăm tẩu đây.". Tiếng nói khàn khàn, nghe không quá bốn mươi tuổi.



Người đàn ông đứng trước mộ lặng im trong chốc lát rồi cởi một cây dù đỏ từ trên lưng xuống, mở ra đặt trước phần mộ để che gió che mưa, tiếp đó y thận trọng lấy ra ba nén nhang cắm ngập xuống đất bùn. Y không quan tâm đến lầy lội, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy lấy ra một cái xẻng cong cong, bắt đầu khai quật phần mộ.



Phần mộ vốn là đất mới, lại vừa bị thấm nước mưa, đất vô cùng xốp, không quá hai mươi phút đã bị đào một lỗ hổng. Lau đi tầng bùn đất, một quan tài màu đỏ tươi như máu hiện ra, đẹp đẽ ướt át.



Toàn bộ quan tài đều sơn một màu đỏ đậm, nước sơn màu đỏ tươi biểu thị là người đột tử chết, oán khí quá nặng, màu đỏ dày đặc, ảnh hưởng lớn đến trấn tà.



Không chỉ như vậy, ở trên quan tài còn quấn ba mươi sợi chỉ đỏ, giăng kín khắp nơi giống như một cái lưới, vững vàng bao lấy cả quan tài, tựa hồ sợ người trong quan tài bò ra ngoài.
Diệp Đại Công đứng trong phòng một lúc lâu, mồ hôi đầy người, thở dài bước ra cửa, cố sức lau mồ hôi và nước mắt trên mặt.



"Cha, Thiếu Dương nó..." Một thiếu phụ hai mươi mấy tuổi tiến lên phía trước, mở to đôi mắt sưng húp nhìn Diệp Đại Công, cô là con dâu của Diệp Đại Công, cũng chính là mẹ của hài tử trong phòng.



"Chờ Tiểu Binh trở lại rồi hẵng nói."



Diệp Đại Công bất đắc dĩ lắc đầu, ông làm thầy lang đã vài chục năm, thế mà đối với bệnh tình của cháu trai cũng không có cách nào chữa được, nửa tháng qua, ông cõng tôn tử chạy khắp thị trấn và bệnh viện lớn nhỏ trong tỉnh, trong thành phố, các nơi đều đã đi qua hết, kết quả là không tìm ra được bệnh gì. Diệp Đại Công hoài nghi tôn tử căn bản không có bệnh, mà là nhỡ trêu chọc tà uế nào đó, cho nên có mời một bà cốt ở quê nhà đến làm pháp sự, thấy có vẻ hiệu quả một chút. Vì vậy sáng sớm hôm nay ông đã kêu con trai vào thành phố mời một cao nhân trở về thôn.



Đang nói, con trai Diệp Binh của ông đã trở về, dẫn theo một lão giả ăn mặc như đạo sĩ.



"Vị này chính là..."



"Là đạo trưởng trong thành phố con mời tới, ông nghe qua bệnh tình của Thiếu Dương liền tới đây xem một chút.".



"Làm phiền đạo trưởng.". Diệp Đại Công chắp tay hành lễ, sau đó dùng đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người mới tới.



Lão đạo này nhìn qua khoảng hơn sáu mươi tuổi, người gầy gò, xấu xí, mày bát tự, mắt tam giác, đạo bào trên người cũ không thể cũ hơn, lưng đeo một túi vải dày, vừa vào nhà thì con ngươi đã xoay tròn nhìn loạn đủ thứ, không có một chút tiên phong đạo cốt.



Diệp Đại Công nhăn mày, đầu năm nay bọn bịp bợm giang hồ nhiều lắm, đạo sĩ hòa thượng giả mạo gì cũng có, ông thấy dù sao lão đạo sĩ này cũng không có khả năng, chẳng qua là sắp tuyệt vọng rồi cho nên cái gì cũng muốn thử, đã lỡ mời tới thì cứ thử một lần xem sao, lập tức ông rất khách khí mời lão đạo sĩ ra phía sau phòng tôn tử…