Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1005 : Lời Nguyền Của Thiên Sư

Ngày đăng: 04:51 30/04/20


"Không cần nói nữa, anh không cần nói nữa!"



Vương Bình lắc đầu thật mạnh, khóc rống lên, một lúc lâu sau thì cô ngồi lẩm bẩm:



"Anh nói đúng, tôi đã bỏ lỡ người đối tốt với mình nhất trong cõi đời này rồi, tôi đã mất đi cơ hội rồi, tất cả đều mất hết rồi."



Con người, tại sao cứ phải đợi đến khi mất đi rồi mới học được cách trân trọng?



Diệp Thiếu Dương khe khẽ lắc đầu, quay về phía Vương Bình, giơ bàn tay lên...



"Thiếu Dương, không được!"



Lý Hiếu Cường cùng Tiêu Dật Vân hai người bọn họ hiểu rõ lí lẽ câu chuyện, đều tiến lên ngăn cản hắn.



"Cậu là Thiên Sư, sao có thể giết hại hồn ma bừa bãi, sẽ tăng thêm nghiệp chướng của mình!"



Lý Hiếu Cường trước giờ luôn hiểu biết lí lẽ, đạo đức liền lên tiếng khuyên nhủ hắn.



"Thiếu Dương, cậu đã bị tước đi thẻ Thiên Sư. Đại Đế để cậu đi truy bắt cô ta để hồi phục chức vị. Nếu bây giờ cậu giết cô ta thì có khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ đâu!" Tiêu Dật Vân cau mày nói hắn.



"Lão đại, tôi không sợ bị trừng phạt, hãy để tôi!" Tứ Bảo hét lên.



Diệp Thiếu Dương không để ý tới bọn họ, hắn đẩy bọn họ ra rồi cúi người nhìn Vương Bình.



Cả đám người vây bên cạnh hắn, không có ai tiến đến khuyên can nữa, bọn họ cũng đều biết, Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ e ngại gì mấy thứ luật pháp. Nếu hắn muốn giết Vương Bình, coi như là Phong Đô Đại Đế có đứng ở trước mặt cũng không có thể ngăn cản hắn xuống tay.



Vương Bình run rẩy nhưng vẻ mặt lại hết sức bình tĩnh. Cô nhìn Diệp Thiếu Dương, nước mắt vẫn rơi, cô nói:



"Anh giết tôi đi, như vậy trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn. Tôi cũng sẽ không phải tiếp tục sống trong sự day dứt nữa..."



Cô quay đầu nhìn về phía thi thể của Tiểu Mã rồi nói:



"Thiếu Dương, trước khi giết tôi thì có thể cho tôi được nhìn Tiểu Mã một lần không?"



Tiểu Mã là hình chiếu của hồn thân, khi đã đi vào âm gian thì bình thường sẽ đi lại như một hồn ma. Nhưng một khi hồn vía bị phân tán còn thân xác vẫn xuất hiện. Dù sao cũng là quy luật của sinh linh, thời khắc mà hồn vía của cậu ta rời đi thì phần thân xác cũng đã xuất hiện, cũng sẽ đồng thời chết đi.



Diệp Thiếu Dương cũng là hình chiếu hồn thân. Lúc trước Trương Qủa đã dùng tà thuật để đánh xuyên qua bảy hồn vía của hắn. Sau khi rút hồn thì thân xác cũng sẽ tự nhiên bị ép ra. Nếu không thì Trương Qủa cũng không có cách nào để hoàn thành việc đoạt xác.
"Tên nhóc khốn kiếp, đủ ngoan độc."



Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương, khẽ mỉm cười.



Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nói: "Đưa nguyên thần tinh phách của Tiểu Mã cho tôi!"



Đạo phong nhíu nhíu mày, nói:



"Cậu có biện pháp khiến hồn phách phục sinh?"



Diệp Thiếu Dương ngoác mồm lè lưỡi.



"Phu quân, Triệu Nguyên soái có cách mà, khi đó ngài cũng là tinh phách phục sinh đó."



Dương Tư Linh ngoắc ngoắc cánh tay của Lí Hiếu Cường rồi nói.



"Chuyện này..."



Lý Hiếu Cường khó xử:



"Đó là Triệu Nguyên soái có cơ duyên cùng ta, nếu như bây giờ mang theo một tinh phách đến gặp ông ấy thì ông ấy chắc chắn sẽ không giúp đâu. Dù sao đây cũng là chuyện theo lẽ trời mà."



Diệp Thiếu Dương cũng biết điều này, cho nên cũng không có bất cứ hi vọng nào. Bát đại Thiên Sư Triệu Huyền Đàm, đạo pháp vô song, quả thật có thuật cải hoàn, nhưng chuyện phục sinh tinh phách vẫn là một hành vi trái với lẽ trời. Thi thoảng gặp được người có cơ duyên với mình thì may ra mới có thể ra tay giúp đỡ được một lần.



Nếu như tùy tiện hoàn hồn cho người ta, hắn không những không làm nổi chức nguyên soái nữa mà chắc bây giờ đã ngồi yên trong địa ngục rồi.



Nói nhẹ hơn chính là nếu như Triệu Huyền Đàm có có duyên với Tiểu Mã thì bây giờ Triệu Huyền Đàm đã đến rồi chứ không cần đợi người ta đến tìm ông. Đó cũng có nghĩa là bọn họ không có chút hi vọng nào hết.



Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, gằn từng chữ từng chữ với Đạo Phong:



"Dù thế nào thì anh cũng phải hồi phục hồn phách của Tiểu Mã lại như cũ!"



Đạo Phong cau mày:



"Cậu cầu xin tôi giúp mà còn lớn lối như vậy đó hả?"